ÁNH SÁNG PHƯƠNG BẮC - Trang 21

suốt cuộc đời cô, dạy cô học, trừng phạt cô, an ủi cô, cho cô những món
quà nho nhỏ, đuổi cô khỏi những cây quả trong vườn. Họ là tất cả những
người cô có trong gia đình của mình. Có thể họ còn coi cô như một thành
viên trong gia đinh, nếu cô biết gia đình là gì. Nhưng nếu cô có biết, có lẽ
cô sẽ cảm thấy gần gũi hơn với những người giúp việc trong học viện. Các
Học giả có nhiều việc quan trọng cần làm hơn là tham gia vào trò chơi tình
cảm với một con bé nửa hoang dã, nửa văn minh sống giữa họ do một sự
tình cờ.

Ông Hiệu trưởng thắp cây đèn cồn phía dưới lò hâm thuốc bằng bạc nhỏ

và đun nóng một chút bơ trước khi cho thuốc phiện vào. Thuốc phiện luôn
được phục vụ sau bữa tiệc, nó làm đầu óc minh mẫn và kích thích nói
chuyện, nó mang lại những cuộc nói chuyện hay ho. Ông Hiệu trưởng
thường tự mình chuẩn bị thuốc phiện.

Trong tiếng bơ rán xèo xèo và tiếng nói chuyện lao xao, Lyra nhìn xung

quanh để tìm mộị trí thoải mái hơn cho mình. Cô lấy một chiếc áo choàng
ra khỏi mắc một cách thận trọng - một chiếc áo lông dài chấm đất và đặt nó
xuống sàn tủ.

“Đáng ra cậu không nên dùng một cái áo cũ chẳng có chọn lựa gì như

thế,” Pantalaimon thì thầm. “Nếu thoải mái quá, cậu sẽ ngủ cho mà xem.”

“Nếu thế thật, nhiệm vụ của cậu là đánh thức mình dậy.” Cô trả lời.

Cô ngồi và lắng nghe cuộc nói chuyện. Cuộc nói chuyện cũng vô cùng

chán, phần lớn là vềchính trị và tình hình chính trị của London vào thời
điểm đó, cũng chẳng có tin tức gì thú vị về quân Tartar. Hương thơm của
thuốc phiện đun nóng và lá thuốc len vào tủ quần áo khiến hơn một lần
Lyra phát hiện mình đang ngủ gật. Nhưng cuối cùng cô nghe thấy tiếng
người nào đó đập bàn. Các giọng nói im bặt, rồi sau đó tiếng ông Hiệu
trưởng vang lên.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.