ÁNH SÁNG PHƯƠNG BẮC - Trang 227

nhau với những tiếng thổn thức sợ hãi.

“Mình đã nghĩ là cậu chắc chắn sẽ…”

“Không…”

“Mình không thể tưởng tượng được nó lại đau đớn đến thế…”

Rồi cô giận dữ lau nước mắt và khụt mũi tht mạnh. Nó nằm gọn trong

lòng cô, cô biết cô thà chết chứ không để họ phải xa nhau và đối mặt với sự
đau đớn thêm một lần nữa, việc đó sẽ làm cô phát điên vì đau đớn và sợ
hãi. Nếu cô chết họ sẽ vẫn ở bên cạnh nhau, như các Học giả trong hầm mộ
ở Jordan.

Cô bé và con nhân tinh nhìn lên con gấu đang đứng cô độc một mình. Nó

không có nhân tinh. Nó đang chỉ cột mình, luôn luôn một mình. Cô cảm
thấy thương xót và thông cảm cho nó, cô gần như tiến đến chạm vào bộ
lông bẩn bê bết của nó, chỉ có những ánh mắt lạnh lùng hung dữ của nó
mới có thể chặn cô lại.

“Iorek Byrnison,” cô gọi.

“Có chuyện gì vậy?”

“Ngài Faa và Farder Coram đã đi và cố gắng tìm lại bộ áo giáp sắt cho

anh.”

Nó không xê dịch hay lên tiếng. Rõ ràng là nó đang nghĩ xem cơ hội của

họ lớn đến đâu.

“Tuy thế, tôi biết nó đang ở đâu,” cô nói. “Và nếu tôi nói cho anh biết, có

thể anh sẽ tự tìm về được, tôi cũng không biết nữa.”

“Làm sao cô biết nó đang ở đâu?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.