ÁNH SÁNG PHƯƠNG BẮC - Trang 228

“Tôi có một chiếc máy đọc các biểu tượng. Tôi nghĩ là tôi nên nói với

anh, Iorek Byrnison, trước tình cảnh anh bị người ta lừa gạt như vậy. Tôi
không nghĩ họ như vậy là đúng. Đáng lẽ họ không được làm như vậy. Ngài
Faa đang đi đàm phán với quận trưởng, nhưng có thể họ sẽ không trả lại
anh dù ông ấy có nói gì chăng nữa. Vì thế nếu tôi nói cho anh biết chỗ
người ta giấu nó, anh sẽ đi cùng chúng tôi và giúp cứu thoát bọn trẻ ở
Bolvangar chứ?”

“Được.”

“Tôi…” cô không muốn là kẻ tọc mạch, nhưng không thể kìm nổi sự tò

ma mình. Cô nói: “Tại sao anh không làm một vài bộ áo giáp sắt khác bằng
kim loại ở đây, Iorek Byrnison?”

“Vì nó chẳng có giá trị gì hết. Nhìn đây này,” nó nói và nhấc tấm kim

loại phủ cỗ máy bằng một tay. Nó thò móng vuốt ra khỏi bàn tay kia và
chọc thủng như dùng một chiếc mở hộp. “Bộ áo giáp sắt của tôi được làm
từ sắt đến từ bầu trời, được làm riêng cho tôi. Bộ áo giáp sắt của một con
gấu chính là linh hồn của nó, cũng như con nhân tinh là linh hồn của cô. Cô
không thể cho nó đi,” con gấu chỉ vào Pantalaimon, “và thay bằng một con
búp bê nhồi mạt cưa. Đó lại là chuyện khác. Giờ thì bộ áo giáp sắt của tôi ở
đâu?”

“Nghe này, anh phải hứa với tôi là sẽ không trả thù. Họ đã sai khi ăn cắp

nó, nhưng anh phải chịu đựng điều đó.”

“Được rồi. Sẽ không có trả thù sau khi tôi đã lấy lại được bộ áo giáp sắt.

Nhưng họ cũng không được chống cự trong khi tôi lấy nó. Nếu chống cự,
họ sẽ chết.”

“Nó được giấu trên trần nhà của một thầy tu.” Cô nói với con gấu. “Ông

ta nghĩ có một linh hồn trong đó, và ông ta đang cố thử làm trò ảo thuật gì
đó với nó. Nhưng mà nó ở đó đấy.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.