ÁNH SÁNG PHƯƠNG BẮC - Trang 244

Họ trèo qua quả đồi thấp, xung quanh là đám đá đen trồi lên trên mặt đất

và nhanh chóng rời khỏi tầm mắt của những người đứng phía dưới. Lyra
muốn nói chuyện với con gấu, nếu nó là con người thì cô đã có thể tâm sự
với nó. Nhưng nó quá xa lạ, hoang dã và lạnh lùng đến mức cô e ngại. Gần
như đây là lần đầu tiên trong đời cô phải e ngại trước một chuyện. Vì thế
trong khi nó đi nhanh, đôi chân to lớn chuyển động không ngừng, cô ngồi
im không nói gì cả. Dù sao có thể nó lại thích thế, cô nghĩ. Chắc hẳn cô chỉ
như một đứa trẻ nghịch ngợm trong mắt một con gấu mặc áo giáp sắt.

Trước đây rất hiếm khi cô tự suy xét lại bản thân mình, và nhận thấy đó

là một cảm giác thú vi nhưng không dễ chịu, rất giống với việc cưỡi trên
lưng một con gấu, thực sự vậy. Iorek Byrnison đang bước đi rất nhanh, cả
hai chân bước khỏi mặt đất cùng lúc, lắc lư bên này bên kia theo một nhịp
điệu nhanh và mạnh. Cô nhận thấy mình không thể chỉ ngồi, cô phải cưỡi
một cách linh động.

Họ đã đi được một giờ đồng hồ hoặc hơn thế nữa, Lyra đã lạnh cóng và

đau đớn, nhưng hạnh phúc vô cùng, Iorek Byrnison đi chậm dần rồi dừng
lại.

“Nhìn lên trên kia kìa,” nó nói.

Lyra ngước mắt lên và phải dụi mắt bằng phía bên trong của cổ tay, vì

trời lạnh đến nỗi nước mắt làm mở cả mắt cô rồi. Khi đã có thể nhìn rõ ràng
cô kinh ngạc trước cảnh tượng trên bầu trời. Hiện tượng cực quang đã giảm
dần chỉ còn những ánh sáng le lói vàng vọt, nhưng những ngôi sao lại sáng
rực như kim cương, ngang qua bầu trời tối đen rộng lớn dát đầy kim cương
đó, hàng trăm, hàng nghìn những hình thù màu đen nhỏ xíu đang bay từ
phía đông và phía nam về hướng bắc.

“Đó là những con chim phải không?” cô hỏi.

“Họ là các phù thủy,” con gấu trả lời.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.