ÁNH SÁNG PHƯƠNG BẮC - Trang 254

quanh người cậu bé. Chính John Faa phải nhẹ nhàng tách hai đứa ra và
nhấc cô xuống.

“Chúa nhân từ, cái gì đây?” ông nói. “Lyra, cháu yêu, cháu tìm được thứ

gì thế này?”

“Cậu ấy tên Tony,” cô lập bập qua làn môi lạnh giá. “Người ta đã cướp

mất nhân tinh của cậu ấy. Đó là điều bọn Gà trống tây làm.”

Những người đàn ông chững lại, sợ hãi, nhưng con gấu đã lên tiếng trách

mắng trước sự ngạc nhiên rã rời của Lyra.

“Thật đáng hổ thẹn cho các người! Hãy nghĩ xem đứa bé này đã làm gì!

Các người có thể không can đảm hơn được vậy, nhưng các người nên thấy
hổ thẹn khi thể hiện là mình kém can đảm hơn.”

“Anh nói đúng, Iorek Byrnison,” John Faa nói và quay lại ra lệnh. “Hãy

khơi to lửa lên và hâm nóng cháo cho đứa nhỏ. Cho cả hai đứa. Farder
Coram, chỗ ngủ của anh đủ rộng chứ?”

“Có, John ạ. Hãy đưa nó đến đó và chúng ta sẽ làm cô bé ấm lên…”

“Còn cậu bé,” có ai đó nói, “nó có thể ăn và sưởi ấm, ngay cả nếu…”

Lyra đang cố nói với John Faa về chuyện các phù thủy, nhưng tất cả mọi

người đều quá bận bịu còn cô đã quá mệt mỏi. Sau vài phút mơ màng với
những ánh đèn, khói thuốc, những dáng người hối hả qua lại, cô cảm thấy
những chiếc răng chồn ecmin của Pantalaimon đang cắn nhẹ vào tai mình.
Cô tỉnh lại và thấy khuôn mặt con gấu đang ngay sát trước mặt.

“Những phù thủy,” Pantalaimon thì thầm. “Mình đã gọi Iorek.”

“À, đúng rồi,” cô thều thào. “Iorek, cảm ơn anh đã đưa tôi đến đó và trở

về. Tôi quên mất việc kể cho Ngài Faa về các phù thủy, vì thế tốt hơn hết là

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.