ÁNH SÁNG PHƯƠNG BẮC - Trang 307

Bên trong một loạt các lọ thủy tinh để trên những chiếc giá, xung quanh

tường là nhân tinh của những đứa trẻ bị chia tách: những con mèo, chim,
chuột, hay những loài vật khác với vẻ khủng khiếp, con nào cũng hoảng
hốt, sợ hãi và tái xám.

Con nhân tinh của bà phù thủy kêu lên một tiếng sợ hãi, Lyra ôm chặt

Pantalaimon vào lòng và nói: “Đừng nhìn! Đừng nhìn!”

“Những đứa trẻ chủ của những con nhân tinh này ở đâu?” Con nhân tinh

ngỗng run rẩy hỏi.

Lyra sợ hãi thuật lại cuộc gặp gỡ giữa cô và Tony Makarios bé nhỏ và

nhìn lên những con nhân tinh đáng thương bị giam cầm đang gí sát khuôn
mặt tái xám của chúng vào mặt thủy tinh. Lyra có thể nghe thấy những
tiếng khóc nho nhỏ vì đau đớn và sợ hãi. Trong ánh sáng lờ mờ của ngọn
đèn thiếu dầu cô nhìn thấy một tấm biển ghi tên đặt trước mỗi lồng thủy
tinh, và tất nhiên, có một lồng trống có tên Tony Makarios. Còn có bốn hay
năm lồng trống vẫn còn đề tên như vậy.

“Tôi muốn thả những con vật đáng thương này ra!” cô nói với giọng

phẫn nộ. “Tôi sẽ đập tan những cái lồng và thả chúng ra…”

Cô nhìn xung quanh để tìm thứ gì đó, nhưng nơi này trống trơn. Con

nhân tinh ngỗng lên tiếng: “Đợi một chút.”

Nó là nhân tinh của một phù thủy, lớn tuổi hơn Lyra rất nhiều, cũng khỏe

hơn cô nữa. Cô cần nghe theo lời nó.

“Chúng ta cần phải để những người đó nghĩ rằng ai đó quên khóa cửa và

đóng lồng,” nó giải thích. “Nếu họ nhìn thấy những chiếc lồng bị đập vỡ và
những dấu chân trên tuyết, cô nghĩ mình còn giả danh người khác được
thêm bao lâu? Và việc này cần phải chờ cho đến khi đoàn người Gypsy
đến. Giờ thì hãy làm chính xác theo những điều tôi bào: hãy lấy một nắm
tuyết đầy, khi tôi bảo, hãy lần lượt ném vào mỗi lồng một ít.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.