ÁNH SÁNG PHƯƠNG BẮC - Trang 317

loại, tránh đè nặng lên tấm ván trần và không gây ra tiếng động, cô có thể
đi từ đầu này đến đầu kia của Trạm.

“Thật giống như trở lại Jordan, Pan ạ,” cô thì thầm, “nhìn trộm vào

Phòng nghỉ.”

“Nếu cậu không làm thế, sẽ chẳng có chuyện gì xảy ra cả.”

“Vậy thì mình phải làm thế mới đúng, phải không?”

Cô xác định phương hướng, tính toán xem phòng hội thảo ở hướng nào

và bắt đầu khởi hành. Đó hoàn toàn không phải là một chuyến đi dễ dàng.
Cô phải di chuyển bằng tay và đầu gối, vì nơi này quá thấp để bò, chốc
chốc cô lại phải nép mình dưới những ống dẫn nước hình vuông hay uốn
mình qua những đường ống dẫn nhiệt. Đường kênh kim loại cô đang bò
trong đó dẫn theo đỉnh của những bức tường phía trong. Cô cảm thấy một
sự yên ổn dễ chịu phía dưới mình; nhưng chúng rất hẹp, và có cạnh sắc đến
nỗi làm xước các đốt ngón tay và đầu gối cô. Không bao lâu sau Lyra đã
xây xát khắp người, mỏi nhừ và đầy bụi.

Nhưng cô biết chính xác mình đang ở đâu, và có thể nhìn thấy đống quần

áo khoác màu đen của mình nằm phía trên ký túc xá. Cô có thể biết phòng
nào đang trống vì các tấm ván trần có màu tối, có lúc cô lại nghe thấy tiếng
người vọng lên từ phía dưới, dừng lại để lắng nghe, nhưng đó chỉ là những
người nấu ăn trong bếp, hay các y tá, mà theo cách suy luận thông thường
của cô ở Jordan, đang trong phòng riêng của mình. Họ chẳng nói điều gì
thú vị, cô lại tiếp tục.

Cuối cùng cô đến nơi có lẽ là phòng hội thảo, theo cách tính toán của cô.

Không nghi ngờ gì nữa, có một khoảng không gian không có đường ống
nào, nơi những chiếc máy điều hoà và đường ống dẫn nhiệt được thiết kế
dạt về một bên, cùng những tấm ván trần có hình chữ nhật kích thước lớn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.