ÁNH SÁNG PHƯƠNG BẮC - Trang 338

Lyra cố gắng lao lên, Pantalaimon kêu: “Lối này! Lối này!” giữa những

tiếng kêu gào và run rẩy của đám nhân tinh. Cô lao mình qua đám lộn xộn.
Không khí cô đang hít thở như đông cứng lại, cô hy vọng những đứa trẻ
khác có thể xoay sở để tìm được áo mặc ngoài trời của mình. Sẽ là đáng
tiếc nếu chạy trốn khỏi trạm chỉ để chết vì lạnh giá.

Giờ thì lửa đã cháy rất to. Khi chạy ra ngoài dưới bầu trời đêm cô có thể

nhìn thấy ngọn lửa đang liếm thành một lỗ lớn bên cạnh toà nhà. Một đám
trẻ con và người lớn đang đứng ở lối vào chính, nhưng lúc này cả trẻ con và
người lớn đều sợ hãi hơn rất nhiều.

“Roger! Roger!” Lyra gọi, Pantalaimon, với đôi mắt tinh tường như một

con cú, hét lên báo nó đã tìm thấy cậu.

Một thoáng sau chúng đã tìm thấy nhau.

“Hãy nói tất cả các bạn ấy đi theo mình!” Lyra hét vào tai cậu.

“Các bạn ấy sẽ không nghe đâu, tất cả đều đang rất hốt hoảng…”

“Hãy nói với các bạn ấy họ đã làm gì với những đứa trẻ đã biến mất! Họ

tách nhân tinh ra bằng một lưỡi dao lớn! Hãy nói điều cậu nhìn thấy chiều
nay… tất cả các con nhân tinh đã được thả ra! Hãy nói cho họ biết điều gì
sẽ xảy ra nếu không chạy ra khỏi đây!”

Roger há hốc mồm, hoảng sợ, nhưng rồi cậu thu hết can đảm và chạy đến

nhóm những đứa trẻ đang bối rối gần nhất. Lyra cũng làm thế. Khi thông
tin được truyền đi, một số đứa trẻ hét lên và ôm chặt lấy nhân tinh đầy sợ
hãi.

“Đi cùng mình!” Lyra kêu to. “Có một đội giải cứu đang đến! Chúng ta

cần phải ra khỏi khu nhà này! Nào, chạy đi!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.