ÁNH SÁNG PHƯƠNG BẮC - Trang 345

Nhưng cậu bé cười một cách khinh thường. “Bụi!” Cậu nói. “Chẳng có

thứ đó đâu! Họ chỉ bịa ra thôi! Mình không tin là có nó.”

“Đây này,” ai đó nói. “Hãy nhìn điều đang xảy ra với khí cầu zeppelin!”

Tất cả chúng đều quay lại. Dưới ánh sáng chói loà, nơi cuộc chiến vẫn

đang tiếp diễn, thân hình rất dài của chiếc khí cầu không còn trôi nổi tự do
tại chiếc cột trụ khí cầu nữa. Đầu nó đang chúi xuống phía dưới, và phía
dưới nổi lên một khối cầu…

“Khinh khí cầu của Lee Scoresby!” Lyra reo lên, thích thú vỗ hai bàn tay

đeo bao tay vào nhau.

Những đứa trẻ khác bắt đầu phân tâm. Lyra đẩy chúng đi tiếp, thắc mắc

không hiểu làm thế nào ông ấy có thể lái chiếc khinh khí cầu của mình đi
xa đến thế. Rõ ràng là ông ấy đã làm được, và đó là một ý kiến hay, khi
bơm đầy khinh khí cầu bằng khí gas lấy từ trong lòng đất để trốn thoát.

“Nhanh lên nào, tiếp tục đi đi, nếu không các bạn sẽ bị chết cóng đấy.”

Cô nói, vì vài đứa trẻ đang run lập cập và rên rỉ vì lạnh, những con nhân
tinh của chúng cũng đang kêu lên khe khẽ.

Pantalaimon nhận thấy như thế không ổn, trong hình dạng con chồn gu-

lô nó vỗ vào con nhân tinh sóc của cô bé đang nắm ngang qua vai chủ và
khẽ rên rỉ.

“Chui vào áo khoác của cô ấy đi! Hãy làm cho cậu to lên và sưởi ấm cho

cô ấy!” Pantalaimon gầm gừ, con nhân tinh của cô bé hoảng hốt bò vào
chiếc áo choàng của cô chủ ngay lập tức.

Rắc rối là ở chỗ chiếc áo chần bông không thể ấm bằng chiếc áo lông

thú, dù nó có được chần bông dày đến đâu. Một số đứa trẻ trông như những
cây nấm di động, quần áo của chúng rất cồng kềnh, nhưng được may trong
các nhà máy và phòng thí nghiệm, không phù hợp để mặc ở ngoài này.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.