ÁNH SÁNG PHƯƠNG BẮC - Trang 347

những người Gypsy, vì thế các dấu chân sẽ dẫn chúng ta đến chỗ họ! Cứ
tiếp tục bước đi!”

Những bông tuyết lớn bắt đầu rơi. Chúng sẽ rất nhanh chóng lấp đầy

những dấu chân của Iorek Byrnison. Giờ bọn trẻ đã đi khuất khỏi ánh đèn
Bolvangar, những ánh lửa chỉ còn là tia sáng lấp lánh lờ mờ, ánh sáng duy
nhất đến từ mặt đất phản chiếu màu tuyết trắng mờ. Những đám mây nặng
nề che phủ cả bầu trời, vì thế không có cả trăng lẫn Ánh Sáng Phương Bắc,
nhưng nếu nhìn thật chăm chú, bọn trẻ vẫn tìm ra vết chân rất sâu Iorek
Byrnison để lại trên nền tuyết. Lyra khuyến khích, hoan hô, đá đít, dìu,
mắng mỏ, kéo, đẩy, nhấc lên nhẹ nhàng bất cứ lúc nào cần, và Pantalaimon
(bằng cách luôn ở gần những con nhân tinh) nói cho cô biết cần làm gì
trong từng trường hợp.

Mình sẽ đưa mọi người đến đó, cô liên tục tự nhủ. Mình đến đây để giúp

họ và mình giúp họ bằng mọi giá.

Roger bám theo cô, Billy Costa đang dẫn đường, vì là người tinh mắt

hơn cả. Tuyết nhanh chóng rơi rất dày, chúng bíu vào nhau để không bị lạc;
Lyra nghĩ, có lẽ tất cả chúng ta nằm gần nhau và giữ ấm như thế… đào
những cái lỗ trong tuyết…

Cô nghe thấy tiếng gì đó như tiếng gầm của động cơ, không phải tiếng

bình bịch nặng nề của khí cầu zeppelin mà thanh hơn, giống tiếng vo ve
của ong bắp cày. Nó chập chờn lúc có lúc không.

Rồi có tiếng hú… Những con chó? Những con chó kéo xe? Khoảng cách

xa quá nên rất khó đoán chắc, bị bao phủ bởi hàng triệu bông tuyết, bay tứ
tán bởi những cơn gió nhẹ. Đó có thể là những con chó kéo xe của những
người Gypsy, cũng có thể là những linh hồn lang thang trên lãnh nguyên,
hay thậm chí là những con nhân tinh đã được thả tự do khóc cho những đứa
trẻ mất tích, chủ của chúng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.