ÁNH SÁNG PHƯƠNG BẮC - Trang 349

mình giữa trận bão tuyết, ánh đèn của chiếc xe trượt khi hiện ra cách vài
phân giữa những bông tuyết quay cuồng dày đặc.

“Cứu với!” Lyra kêu lên, với những người Gypsy đứng ngay ở đó trong

màn tuyết dày đặc và chẳng nhìn thấy gì hết. “Cứu với! Farder Coram!
Ngài Faa! Ôi chúa ơi, cứu cháu!”

Bà Coulter hét lên và ra lệnh bằng ngôn ngữ của dân Tartar miền bắc.

Màn lốc tuyết mở ra, họ ở đó, một nhóm, trang bị súng trường, những con
nhân tinh chó sói gầm gừ. Người trưởng nhóm thấy bà Coulter đang vật
lộn, nhấc Lyra lên bằng một tay như thể cô là một con búp bê và đẩy cô vào
trong xe kéo, trong tình trạng choáng váng mụ mẫm.

Một tiếng súng vang lên, rồi một tiếng khác, khi những người Gypsy

nhận thấy điều gì đang xảy ra. Nhưng nổ súng vào những mục tiêu không
nhìn thấy rất nguy hiểm khi chính bạn cũng không biết những người phe
mình đang đứng ở đâu. Những người Tartar, giờ thành một nhóm đứng sát
nhau quanh chiếc xe kéo đã dễ nhìn thấy hơn, nhưng những người Gypsy
không dám nổ súng vì sợ làm bị thương Lyra.

Ôi, cô cảm thấy thật đau đớn! Thật mệt mỏi!

Vẫn trong tình trạng mụ mẫm, trong đầu ong ong, cô gượng dậy tìm

kiếm Pantalaimon đang chiến đấu một mình với con khỉ, hai hàm răng chồn
gu-lô đang nghiến chặt vào cánh tay màu vàng. Và ai nữa kia?

Không phải Roger đấy chứ?

Đúng là Roger, cậu đang lao vào bà Coulter đấm đá, thụi đầu vào đầu bà

ta, và bị ngã dụi bởi một người Tartar đánh vào người cậu như người ta xua
một con ruồi. Giờ thì tất cả trở thành ảo ảnh: trắng, đen, một vệt màu xanh
bay vụt qua mắt, những cái bóng tả tơi, ánh đèn đang di chuyển…

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.