ÁNH SÁNG PHƯƠNG BẮC - Trang 354

Họ bay rất nhanh, rất nhẹ nhàng không cần cố sức, lên cao và về phía

chiếc khinh khí cầu, bay dọc hai bên dẫn đường. Một trong số đó, người đã
bắn cung cứu Lyra khỏi tay bà Coulter, bay thẳng đến bên chiếc giỏ, và lần
đầu tiên Lyra được nhìn bà ta được rõ.

Bà ấy còn trẻ, trẻ hơn bà Coulter, và rất đẹp, với đôi mắt màu xanh lá cây

lấp lánh, áo choàng lạu đen như tất cả các phù thuỷ khác, nhưng không có
thứ đồ lông thú, mũ trùm hay bao tay nào cả. Dường như bà ấy không hề
cảm thấy chút lạnh. Quanh trán bà là một vành hoa nhỏ màu đỏ giản dị. Bà
ngồi trên cành thông mây của mình như thể nó là một con ngựa, và đang
ghìm cương ngựa trong khi Lyra ngây người nhìn.

“Lyra phải không?”

“Vâng! Còn bà là Serafina Pekkala?”

“Chính là tôi đây.”

Lyra có thể hiểu vì sao Farder Coram yêu bà, và tại sao điều đó lại làm

trái tim ông ta tan nát, dù chỉ một lúc trước đây thôi cô không hề biết cả hai
điều này. Ông đang già đi, ông chỉ lả một người đàn ông già yếu, còn bà sẽ
trẻ mãi không già.

“Cháu có giữ chiếc máy đọc biểu tượng đúng không?” bà phù thuỷ nói

bằng chất giọng giống như tiếng hát thánh thót của hiện tượng cực quang
khiến Lyra khó lòng nhận ra cảm giác về âm thanh ngọt ngào của nó.

“Vâng. Cháu để nó trong túi áo, nó vẫn an toàn.”

Tiếng đập cánh rất lớn cho thấy có ai đó đang bay tới, rồi nó lướt đến bên

bà: con nhân tinh ngỗng xám. Nó nói nhanh rồi quay đi lượn vòng quanh
chiếc khinh khí cầu vẫn tiếp tục lên cao.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.