ÁNH SÁNG PHƯƠNG BẮC - Trang 364

“Ông ấy sẽ không muốn trở về Oxford đâu, Lyra. Dường như có điều gì

đó cần làm ở một thế giới khác, Ngài Asriel là người duy nhất có thể bắc
cây cầu nối liền giữa thế giới này và thế giới đó. Nhưng ông ấy cần thứ gì
đó để giúp mình.”

“Chân-kế!” Lyra nói. “Ông Hiệu trưởng Jordan đã đưa nó cho cháu và

nghĩ ông ấy muốn nói điều gì đó về Ngài Asriel, nhưng không bao giờ có
cơ hội cả. Cháu biết ông ấy không thực sự muốn đầu độc Ngài Asriel. Có
phải ông ấy sẽ đọc chiếc máy và biết cách làm thế nào để chế tạo được cây
cầu không? Cháu cá là cháu có thể giúp ông ấy. Giờ thì cháu có thể đọc
được nó giỏi như bất cứ ai.”

“Ta không biết,” Serafina Pekkala nói, “ông ấy sẽ làm như thế nào,

nhiệm vụ của ông ấy là gì, chúng ta không thể biết được, Có những thế lực
nói chuyện với chúng ta, thì cũng có những thế lực ở phía sau chúng, và
thậm chí có những bí mật ở tầng cao nhất.”

“Chân-kế có thể nói cho cháu biết! Cháu có thể đọc nó bây giờ…”

Nhưng trời quá lạnh, cô khó lòng có thể cầm được nó trên tay. Cô cuộn

mình lại thật chặt và kéo chiếc mũ chùm đầu kín mít lại để tránh những cơn
gió lạnh buốt, chỉ để lại một khe nhỏ để nhìn ra ngoài. Xa phía trên đầu, ở
dưới một chút, sợi dây thừng dài căng ra từ chiếc vòng treo khinh khí cầu,
được kéo bởi sáu hay bảy phù thủy đang ngồi trên cành thông mây của
mình. Những ngôi sao sáng rực rỡ và lạnh lẽo như kim cương.

“Tại sao bà không cảm thấy lạnh, Serafina Pekkala?”

“Chúng tôi có cảm thấy lạnh, nhưng không quan tâm đến điều đó, vì

chúng tôi sẽ không bị ảnh hưởng gì từ nó. Nếu chúng tôi quấn đồ quanh
mình để tránh rét, chúng tôi sẽ không thể cảm thấy được những thứ khác,
như sự rộn ràng của những vì sao, âm nhạc của Hiện tượng cực quang, hay

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.