ÁNH SÁNG PHƯƠNG BẮC - Trang 388

“Họ phải để thức ăn ở đâu đó, nếu không chúng ta sẽ chết đói. Và trên

sàn nhà có xương. Cháu mong đó là xương hải cẩu, phải vậy không ạ?”

“Hải cẩu… ta không biết. Cũng có thể.”

Lyra đứng lên và tìm đường đi ra cửa. Không có nắm đấm cửa, tất nhiên

là vậy, không có lỗ khóa, phần trên và dưới cửa khít hoàn toàn đến mức
không có tia sáng nào lọt được vào trong. Cô áp sát tai vào, nhưng chẳng
nghe thấy tiếng gì. Phía sau cô, người đàn ông đang lẩm bẩm gì đó với
chính mình. Cô nghe thấy tiếng dây xích vang lên khi ông mệt mỏi xoay
người, rồi rất nhanh chóng có tiếng ngáy vang lên.

Cô lò dò tìm đường trở về chiếc ghế dài, Pantalaimon, đã mệt mỏi khi

phải chiếu sáng, biến thành một con dơi, điều này rất tốt cho nó, nó bay
quanh kêu chin chít khe khẽ trong khi Lyra ngồi gặm móng tay.

Rồi rất bất ngờ, không có báo trước, cô nhớ lại điều đã nghe Giáo sư

Palmerian nói trong Phòng nghỉ lúc trước. Có gì đó cứ ám ảnh cô từ khi
Iorek Byrnison lần đầu tiên nói đến cái tên của Iofur Raknison, và giờ thì
đã rõ ràng: điều Iofur Raknison mong muốn trên tất thảy, Giáo sư
Trelawney đã nói, là một con nhân tinh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.