ÁNH SÁNG PHƯƠNG BẮC - Trang 426

“Ông ấy bị sốc.” Lyra nói. “Bất cứ ai cũng có thể như vậy, khi nhìn thấy

một người họ không mong đợi. Lần cuối cùng ông ấy gặp mình là trong
Phòng nghỉ. Bị sốc là phải rồi.”

“Không,” Roger nói. “Còn hơn thế ấy. Ông ấy nhìn mình như một con

chó sói, hay gần như vậy.”

“Cậu chỉ tưởng tượng thế thôi.”

“Không phải. Mình sợ ông ấy hơn bà Coulter, đó là sự thật.”

Cậu vẩy nước lên người mình. Lyra lôi Chân-kế ra.

“Cậu có muốn mình hỏi chiếc máy đọc biểu tượng truyện đó không?”

Lyra hỏi.

“Ừ, mình không biết. Có những điều mình không biết thì hơn. Dường

như với mình, tất cả những gì mình nghe được từ khi bọn Gà trống tây đến
Oxford, điều gì cũng tệ hại cả. Chưa có gì tốt đẹp bằng năm phút sắp tới.
Như mình có thể thấy bây giờ, được tắm như thế này thật tuyệt, ở đây có
những chiếc khăn tắm ấm áp mềm mại. Và khi mình đã lau khô người,
mình sẽ nghĩ đến thứ gì ngon lành để ăn, nhưng không có gì tiếp theo hơn
nữa. Khi mình đã ăn xong, có thể mình sẽ ước một chiếc giường êm để
ngủ. Nhưng sau đó, mình không biết, Lyra ạ. Chúng mình đã chứng kiến rất
nhiều chuyện khủng khiếp, phải vậy không? Và sẽ còn nhiều chuyện nữa ở
phía trước, việc này còn chắc chắn hơn. Vì thế mình nghĩ không nên biết
những điều xảy ra trong tương lai thì hơn. Mình chỉ cần biết hiện tại được
rồi.”

“Ừ,” Lyra mệt mỏi nói. “Có lúc mình cũng cảm thấy thế.”

Vì thế dù cô cầm Chân-kế trên tay thêm một lúc nữa, đó chỉ là để cảm

thấy thoải mái, cô không quay những bánh xe. Pantalaimon nhìn Chân-kế
trong im lặng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.