ÁNH SÁNG PHƯƠNG BẮC - Trang 442

Giờ thì đầu óc Lyra quay cuồng, như thể cô đang cố gắng nặn ra chút

hiểu biết trong chính nhận thức của mình.

Cô ra khỏi giường và tìm quần áo, rồi cô đột nhiên sụp xuống, một tiếng

khóc bật lên vì thất vọng. Cô cố nén tiếng khóc lại, nhưng nó mạnh hơn cô,
như thể chính sự thất vọng đang dồn nén cô. Vì cô nhớ lại điều ông nói:
năng lượng liên kết con người và nhân tinh vô cùng mãnh liệt; và để xây
dựng một cây cầu giữa hai thế giới cần một vụ bùng nổ phi thường…

Cô chợt nhận ra điều mình đã làm.

Cô đã vật lộn qua bao nhiêu khó khăn suốt cả chặng đường đến đây để

mang thứ gì đó cho Ngài Asriel, tưởng rằng cô biết ông cần gì; và đó hoàn
toàn không phải là Chân-kế. Điều ông ta cần là một đứa trẻ.

Cô đã mang Roger đến cho ông ấy.

Chính vì thế mà ông đã hét lên “Ta không cho gọi cháu!” khi nhìn thấy

cô. Ông ta đã cho gọi một đứa trẻ, định mệnh đã mang cho ông ấy chính
con gái mình. Hay ít ra ông cũng nghĩ thế, cho đến khi cô bước sang bên để
ông nhìn thấy Roger.

Ôi, một nỗi đau đớn cay đắng! Cô đã nghĩ cô cứu sống Roger, và cô đã

làm việc không mệt mỏi suốt cả quãng thời gian qua để phản bội cậu..

Lyra lắc đầu, khóc nấc lên trong một cảm xúc điên cuồng. Điều này

không thể là thật được.

Thorold cố gắng an ủi cô, nhưng ông không biết nguyên nhân nỗi đau

đớn tuyệt vọng của cô, và chỉ có thể lo lắng vỗ vỗ vào vai cô.

“Iorek…” cô thổn thức, đẩy ông người hầu sang bên. “Iorek Byrnison

đâu? Con gấu ấy? Anh ấy vẫn ở ngoài chứ?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.