ÁNH SÁNG PHƯƠNG BẮC - Trang 450

Lyra quay lại Iorek Byrnison.

“Tôi phải đi qua,” cô nói. “Cảm ơn vì tất cả những gì anh đã làm. Tôi

không biết điều gì sẽ xảy ra khi tôi gặp được ông ấy. Có thể tất cả chúng tôi
sẽ chết, dù tôi có đến được chỗ ông hay không. Nhưng nếu tôi trở về tôi sẽ
đến tìm anh và cảm ơn anh cẩn thận, thưa Đức vua Iorek Byrnison.”

Cô đặt một tay lên đầu nó. Nó để như thế và gật nhẹ đầu.

Trái tim cô thổn thức đau đớn vì thương yêu, cô quay đi đặt chân lên cầy

cầu. Tuyết vỡ rạn dưới chân cô, Pantalaimon bay phía trên chiếc cầu để
xem xét vùng tuyết phía trước và khuyến khích cô tiếp tục. Cô bước từng
bước một, cứ mỏi bước lại phân vân không biết chạy thật nhanh sang phía
bên kia thì tốt hơn hay cứ đi chậm như bây giờ và bước nhẹ nhàng hết sức
có thể thì tốt hơn. Khi băng qua được nửa đường, có một tiếng tuyết vỡ nứt
nữa, một miếng rơi khỏi nơi gần chân cô đứng và rơi xuống vực thẳm, cây
cầu lại trĩu xuống vài phân khi gãy nứt.

Cô đứng thật im. Pantalaimon đang bò trong hình dạng con báo và sẵn

sàng nhảy xuống với cô.

Cây cầu vẫn đứng nguyên. Cô bước thêm bước nữa rồi bước nữa. Cảm

thấy có gì đó đang lún xuống phía dưới chân mình, cô nhảy sang phía bên
kia bằng tất cả sức lực của mình. Cô nằm thẳng đơ trên tuyết trong khi toàn
bộ cây cầu rơi xuống vực với tiếng “rầm” nhỏ phía sau.

Móng vuốt của Pantalaimon đang bấu chặt lấy lớp áo lông thú của cô.

Một phút sau cô mở mắt và bò xa khỏi bờ miệng vực. Không còn đường

để trở về nữa. Cô đứng lên, giơ tay vẫy con gấu đang nhìn cô từ phía bên
kia. Iorek Byrnison chào cô, rồi quay đi và len xuống núi để giúp đội quân
của mình chiến đấu với bà Coulter cùng những chiến binh từ chiếc khí cầu.

Lyra chỉ còn lại một mình.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.