ÁNH SÁNG PHƯƠNG BẮC - Trang 453

Trong bóng tối tầng tầng lớp lớp, cô nghe thấy tiếng hết của một đứa trẻ.

“Lyra! Lyra!”

“Mình đến đây!” cô hét lên trả lời và lao về phía trước, trèo, bò, vùng

vẫy với chút sức lực cuối cùng, nhưng cô vẫn cố kéo mình về phía trước
vượt qua màn tuyết phát ra chút ánh sáng mờ ảo ma quái.

“Lyra! Lyra!”

“Mình sắp đến rồi.” cô thở hổn hển. “Sắp đến rồi, Roger!”

Pantalaimon thay đổi liên tục trong cơn kích động: sư tử, chồn ecmin, đại

bàng, mèo hoang, thỏ rừng, kỳ nhông, cú, báo, tất cả những hình dạng nó
từng biến thành, một chiếc kính vạn hoa hình thù giữa Bụi!

“Lyra!”

Rồi cô đến được đỉnh núi và nhìn thấy điều đang xảy ra.

Cách xa khoảng năm mươi mét, Ngài Asriel đang xoắn hai sợi dây cáp

dẫn đến chiếc xe kéo đang lộn ngược lại với nhau, trên xe đặt một hàng pin
và chai, những thiết bị đã phủ một lớp băng như pha lê. Ông mặc những lớp
lông thú dày, khuôn mặt ông được chiếu sáng bởi ngọn đèn dầu. Nằm bên
cạnh ông với tư thế nhân sư là nhân tinh của ông, tấm thân lốm đốm duyên
dáng của nó tràn đầy sức mạnh, đuôi nó ve vẩy lười biếng trên nền tuyết.

Nó đang ngậm trong mồm nhân tinh của Roger.

Con vật bé nhỏ đang vùng vẫy, quẫy đạp, chiến đấu, lúc là một con chim

rồi con chó, rồi biến thành mèo, thành chuột, lại thành một con chim và
luôn miệng gọi Roger. Cậu ở cách đó mấy mét, cố gắng thoát khỏi cơn co
giật trong sâu thẳm trái tim, kêu thét lên trong đau đớn và lạnh giá. Cậu
đang gọi tên con nhân tinh của mình, và gọi Lyra. Cậu chạy đến chỗ Ngài

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.