ÁNH SÁNG PHƯƠNG BẮC - Trang 456

những ngôi sao lấp lánh, sâu thăm thẳm đột ngột rời ra thành từng mảnh
như thể bị đâm nát bởi một ngọn giáo.

Một tia sáng, một tia năng lượng thuần khiết thoát ra như một mũi tên

thoát khỏi cung tên và bằn vọt lên trên. Những vệt sáng và màu sắc do Hiện
tượng cực quang tách ra; một âm thanh xét toạt, rin rít, răng rắc, xoèn xoẹt
vang lên từ đầu này đến đầu kia của thế giới; có một vùng đất liền trên bầu
trời…

Ánh nắng!

Ánh nắng mặt trời đang chiếu rọi trên bộ lông của con khỉ vàng…

Bãi tuyết đã ngừng sụt xuống, có lẽ một gờ đá ngầm không thấy được đã

ngăn nó rơi. Lyra có thể nhìn thấy qua bãi tuyết bị giày xéo trên đỉnh núi,
con khỉ vàng lao đến bên con báo. Cô thấy hai con nhân tinh xù lông, cảnh
giác và hùng dũng. Đuôi con khỉ dựng đứng, đuôi con báo quật qua quật lại
rất mạnh. Rồi con khỉ ngập ngừng vươn móng vuốt ra, con báo hạ thấp đầu
với một sự chấp nhận duyên dáng, chúng chạm vào nhau….

Khi Lyra rời mắt khỏi chúng, cô nhìn thấy bà Coulter đang đứng đó, siết

chặt tay Ngài Asriel. Ánh nắng nhảy nhót xung quanh họ như vầng hào
quang của một chiếc đèn cồn cháy sáng. Lyra, bơ vơ một mình, chỉ còn biết
mường tượng lại điều đã xảy ra: bằng cách nào đó bà Coulter chắc đã băng
qua vực thẳm đó và theo cô đến đây…

Cha mẹ ruột của cô, bên nhau!

Một cái ôm thật nồng nàn: một điều không tài nào mơ nổi.

Hai mắt cô mở to. Cơ thể của Roger nằm trong tay cô, cứng đờ, im lặng,

yên nghỉ. Cô nghe thấy cha mẹ mình nói chuyện:

Mẹ cô nói: “Họ sẽ không bao giờ cho phép điều đó…”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.