ÁNH SÁNG PHƯƠNG BẮC - Trang 459

“Không ư? Anh và em có thể phá tan cả một thế giới và ghép nó lại,

Marisa! Chúng ta có thể tìm nguồn gốc của Bụi và dập tắt nó vĩnh viễn! Và
em đã muốn tham gia vào công việc vĩ đại đó. Đừng nói dối anh về chuyện
này. Em có thể nói dối anh về Ủy ban Tôn giáo, nói dối về người tình của
em, phải, anh biết về Boreal, và anh không quan tâm. Em có thể nói về
Giáo hội, về đứa trẻ, thậm chí là như vậy, nhưng đừng nói dối anh về điều
em thực sự muốn…”

Đôi môi họ lại gắn chặt vào nhau đầy thèm muốn. Nhân tinh của họ đang

chơi đùa với nhau, con báo tuyết nằm ngửa, con khỉ cào những móng vuốt
của mình vào cổ nó, nó gầm gừ thích thú.

“Nếu em không đi, anh sẽ vẫn cố làm thế và hủy hoại em.” Bà Coulter

nói, vùng ra.

“Tại sao anh lại muốn hủy hoại em?” ông nói, bật cười, ánh sáng từ thế

giới khác chiếu rọi trên đầu ông. “Hãy đi cùng anh, làm việc cùng anh, anh
sẽ chăm lo cho em. Nếu ở lại đây, em sẽ mất đi sự quan tâm của anh ngay
lập tức. Đừng tự dối lòng mình với ý nghĩ với anh em chỉ là thứ hai. Giờ thì
em hãy chọn hoặc là ở lại đây và sống cùng với sự đau khổ của em tại thế
giới này, hoặc là đi cùng anh.”

Bà Coulter lưỡng lự, đôi mắt bà nhắm lại, dường như người bà lả đi,

nhưng bà cố giữ cân bằng và lại mở mắt, đôi mắt đẹp ánh lên nỗi buồn vô
hạn.

“Không,” bà nói. “Không.”

Nhân tinh của họ lại rời nhau ra. Ngài Asriel cúi xuống và luồn những

ngón tay mạnh mẽ của mình vào bộ lông của con báo tuyết. Rồi ông quay
lưng và đi lên mà không nói thêm một lời. Con khỉ vàng nhảy lên tay bà
Coulter, kêu lên những tiếng khe khẽ buồn bã, vươn người theo con báo

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.