ÁNH SÁNG PHƯƠNG BẮC - Trang 460

tuyết khi nó đi khỏi. Khuôn mặt bà Coulter đầm đìa nước mắt. Lyra có thể
nhìn thấy chúng lấp lánh. Những giọt nước mắt đó là có thật.

Rồi mẹ của cô quay lưng đi, người rung lên trong những tiếng nức nở cố

nén, rồi đi xuống núi ra khỏi tầm mắt của Lyra.

Lyra hờ hững nhìn theo bà rồi nhìn lên bầu trời.

Chưa bao giờ cô được thấy một vòm trời tuyệt đẹp đến thế.

Thành phố treo trên đó thật vắng vẻ và yên tĩnh trông như vừa mới được

xây, chờ có người đến ở, hoặc là đang ngủ, chờ được đánh thức dậy. Mặt
trời của thế giới đó đang chiếu xuống thành phố, khiến bàn tay Lyra được
nhuộm vàng, làm tan băng giá trên chiếc mũ trùm đầu may bằng da chó sói
của Roger, khiến gò má xanh xao của cậu sáng bừng lên, lấp lánh trong đôi
mắt đang mở nhưng không còn nhìn thấy gì nữa của cậu.

Cô cảm thấy người mình như tan ra bởi nỗi buồn vô hạn. Và cùng với sự

giận dữ, cô có thể giết chết cha mình. Nếu cô có thể xé tan trái tim ông, cô
sẽ làm chuyện đó ngay ở đây, ngay bây giờ, vì những gì ông đã làm với
Roger. Và cả với cô nữa: lừa gạt cô — làm sao ông lại dám làm như vậy?

Cô vẫn đang ôm cơ thể của Roger trên tay. Pantalaimon đang nói gì đó,

nhưng tâm trí cô đang bừng bừng lửa cháy, và cô chẳng nghe thấy gì cho
đến khi nó cắm những chiếc vuốt mào hoang vào tay cô để nhắc nhở. Cô
chớp mắt.

“Cái gì? Cái gì cơ?”

“Bụi!” nó nói.

“Cậu đang nói về chuyện gì vậy?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.