ÁNH SÁNG PHƯƠNG BẮC - Trang 94

đồng hồ cát, nổi lên trên là hình một chiếc đầu lâu, một con bò, một tổ
ong…

Tất cả có ba mươi sáu bức tranh và cô thậm chí chẳng thể đoán nổi

chúng có ý nghĩa gì.

“Nhìn này, có một bánh xe.” Pantalaimon nói. “Cậu thử đi xem có xoay

được không?”

Thực ra, có ba chiếc bánh xe quay có khía, ba chiếc kim này ngắn quay

xung quanh mặt đồng hồ với những tiếng lách tách rất êm tai. Bạn có thể
xoay chúng để chỉ vào bất cứ một bức tranh nào và khi đã nhảy vào vị trí
đó, chỉ chính xác vào tâm điểm mỗi bức tranh thì nó sẽ không di chuyển
nữa.

Kim thứ tư dài và mảnh hơn, và có vẻ được làm bằng thứ kim loại xỉn

màu hơn ba chiếc còn lại. Lyra không thể điều khiển cho nó di chuyển, nó
đung đưa ở vị trí nó muốn, như một chiếc kim la bàn, ngoại trừ việc nó
không thể xoay. Có nghĩa là một loại máy đo,” Pantalaimon nói, “như cái
nhiệt kế. Cha tuyên úy từng bảo bọn mình thế.”

“Ừ, nhưng vậy thì thường quá.” Cô thì thầm trả lời. “Theo cậu nó dùng

để làm gì?”

Chẳng ai trong chúng đoán ra được. Lyra chuyển các kim từ bức tranh

này sang bức tranh khác (thiên thần, mũ cát, cá heo, quả địa cầu, đàn luýt,
la bàn, nến, tia sét, ngựa) và quan sát chiếc kim dài treo trên vị trí cố định
ca nó. Trí tò mò của cô bị kích thích và thích thú bởi sự phức tạp và tinh tế
của nó. Pantalaimon biến thành một chú chuột để lại gần chiếc máy hơn, và
đặt chiếc móng nhỏ xíu của nó lên gờ chiếc máy, đôi mắt trông như hai
chiếc cúc áo màu đen sáng lên đầy tò mò khi nó nhìn chiếc kim di chuyển.

“Theo cậu thì ông Hiệu trưởng có ý gì về chú Asriel?” cô hỏi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.