ANH SẼ MÃI YÊU EM NHƯ VẬY! - Trang 174

Thẩm Mộc Tinh bị anh hôn đến trời đất quay cuồng, trong miệng lý trí

mơ hồ không rõ, lại một lần nữa đẩy anh ra, hai con ngươi đen bóng, như là
đã được tẩy rửa qua.

“Em phải về nhà... Em nói với mẹ em là em đi mua nước rửa bát...”

“Ở lại thêm một phút.”

“Nửa phút cũng không được, mẹ em đã nghi ngờ em, giờ mà bị mẹ

phát hiện là chết chắc.”

“Mộc Tinh.”

“Ừm?”

“Chỉ một phút đồng hồ thôi.”

“Vậy được rồi...”

Anh ôm cô, hai người ôm nhau trong góc, chỉ có thể nghe được tiếng

vải áo ma sát với nhau cùng với tiếng đồng hồ vang lên tích tắc.

Một phút đồng hồ, đối với bọn họ mà nói, cũng là một loại ban ơn.

Mặt Thẩm Mộc Tinh dán vào xương quai xanh của anh, bị dây chuyền

kim loại đeo trên cổ anh làm cho vướng víu một chút, hỏi: “Hai cái vòng
vàng anh đeo trên cổ là cái gì?”

Nghiêm Hi Quang ôm thân thể mềm mại của cô, yết hầu, giọng nói

trầm thấp trả lời: “Mẹ anh để lại cho anh, là khuyên tai của bà.”

Trầm Mộc Tinh lặng lẽ hít vào một ngụm khí, gật gật đầu, không hỏi

lại.

“Một phút, này...” Cô ngẩng đầu, dịu dàng nhìn anh: “Em phải đi rồi?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.