ANH THÍCH EM RẤT LÂU RỒI - Trang 121

Lúc Chử Duy Nhất đang cùng một anh chàng trước bàn nói chuyện, điện

thoại di động của cô vang lên. Tống Khinh Dương thấy một dãy số dài hiện
trên màn hình, vốn là di động, ngay từ đầu anh đã tưởng là cuộc gọi quảng
cáo. Nhưng qua vài giây tiếng chuông vẫn vang lên như cũ. Tống Khinh
Dương cầm điện thoại di động lên, lúc liếc mắt nhìn dãy số lần nữa, anh
chợt nghĩ đến gì đó, cái số kia, số đuôi 1010. Anh chợt nghĩ tới một người.

Lúc này tiếng chuông lại cắt.

Chử Duy Nhất bưng cà phê trở về, “Anh muốn thêm sữa không? Bên kia

có thể thêm sữa.’’

Tống Khinh Dương lắc đầu, “Không cần.’’ Anh đang suy tư về có nên

đem cuộc gọi đến đó nói cho cô biết không. Cô lại nói, “Anh chàng đẹp trai
nói cho tôi biết, năm nay tôi có cơ hội uống cà phê miễn phí hai lần.’’

“Cô thường uống cà phê?’’ Hai con ngươi Tống Khinh Dương khẽ động.

“Gần như mỗi ngày một ly.’’ Chử Duy Nhất uống một ngụm, trước đây

cô sẽ cảm thấy cà phê đắng chát, sau lại giống như uống nước trắng vậy.

“Uống nhiều cà phê không tốt với thân thể, ảnh hưởng giấc ngủ.’’ Tống

Khinh Dương khẽ nhíu mày.

Chử Duy Nhất cười, “Ban đêm tôi ngủ cũng muộn, kỳ thực cà phê đối

với tôi mà nói, chỉ có ban ngày có chút tác dụng.’’

Tống Khinh Dương nhớ tới chuyện trước kia, khóe miệng khẽ nhếch,

“Lúc cao trung cô cũng thường đi mua cà phê.’’Mâu sắc anh dần sâu.

Chử Duy Nhất mở to hai mắt, “Làm sao anh biết?’’

“Tôi đã thấy cô, cô bưng cà phê từ phòng học lớp chúng tôi đi ngang

qua.’’ Tống Khinh Dương không khỏi khẽ nhếch khóe môi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.