ANH THÍCH EM RẤT LÂU RỒI - Trang 231

Chử Duy Nhất ai thán trong lòng, đều là hãm hại người một nhà, hơn

nữa phần lớn đều là trẻ nhỏ ăn mấy thứ này, nhà buôn thực sự rất ác tâm.

“Khốn kiếp!’’ Cô cắn răng mắng.

“Đây là do cô chứng kiến, cái cô không thấy được còn nhiều. Đi, chụp

được ảnh rồi chúng ta đi ngay thôi.’’

Lúc ba người chuẩn bị rút lui, đột nhiên trong sân đầy tiếng chó sủa,

người trong phòng lập tức cảnh giác.

“Chạy nhanh. Duy Nhất cô đi trước đi.’’ Thầy Lý và một người khác

đồng ý giải quyết hậu quả.

Chử Duy Nhất ôm camera chạy như điên trên đường, sau lưng chó vẫn

đuổi theo không rời. Thầy Lý và đám chó quần nhau, Chử Duy Nhất vừa
chạy vừa quay đầu lại, tất cả thôn dân đã đi ra.

Tống Khinh Dương vẫn nghe điện thoại liên tục, lúc này anh cũng ý thức

được bọn họ đã xảy ra chuyện. “Duy Nhất, Duy Nhất – “

Chử Duy Nhất hoàn toàn chẳng có thời gian để đáp lại anh, chân nhỏ

không có sức chạy, thế nhưng cô vẫn chạy về phía trước.

Thôn dân từ bốn phương tám hướng vây chặn đến, ba người vẫn bị

người ngăn chặn.

“Đem đồ vật giao ra đây! Sẽ để cho các người đi.’’ Một người đàn ông

trung niên ăn nói tục tằng.

“Chúng tôi chỉ là sinh viên đến vẽ vật thực, buổi tối ra ngoài tản bộ.’’

Chử Duy Nhất phóng đại thanh âm.

“Tôi mặc kệ các người là ai, đem đồ giao ra đây.’’

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.