ANH THÍCH EM RẤT LÂU RỒI - Trang 286

Ninh Ninh hơi buồn ngủ, vùi ở trong lòng Chử Duy Nhất. Xe dừng lại,

Si Thanh Viễn đứng trong bóng đêm, đêm tối như mực đậm, tôn lên thân
hình thanh lãnh của anh.

Mọi âm thanh như yên lặng cả, truyền đến vài tiếng ho khan kìm nén.

Chử Duy Nhất nhìn đầu vai hơi rung động.

Si Thanh Viễn nhận lấy Ninh Ninh từ trong lòng Tống Khinh Dương,

Ninh Ninh mở mí mắt, cười hì hì, “Anh trai em về rồi.’’

“Khổ rồi.’’ Si Thanh Viễn nói, có thể là liên quan đến ho khan, giọng nói

của anh hơi khàn.

Tống Khinh Dương khẽ gật đầu.

Chử Duy Nhất im lặng rồi nói, “Mẹ bọn em khi nào về?’’

“Tối mai.’’ Anh nhìn về ánh mắt của cô, đen như diệu thạch. “Có dì

trông Ninh Ninh.’’

Chử Duy Nhất khẽ nhếch khóe môi, “Anh cũng chú ý thân thể, uống

nhiều nước.’’

“Hai người về nghỉ ngơi sớm chút đi.’’ Ánh mắt anh lướt qua hai người,

xoay người, chỉ để lại một bóng dáng cô đơn.

Lúc hai người về đến nhà, Chử Duy Nhất đã mệt lả, tựa trên ghế sa lon

không nhúc nhích.

Tống Khinh Dương đi cho mèo ăn, gần đây Đại Miêu Miêu mập hơn một

chút, hơn nữa đã hoàn toàn ném chủ nhân của mình ra sau ót.”Meo meo –
meo meo – “

Chử Duy Nhất cố gắng mở mí mắt, “Thứ bảy này phải dẫn Đại Miêu đi

chích.’’

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.