ANH THÍCH EM RẤT LÂU RỒI - Trang 329

“Trời mưa sao?’’ Chử Duy Nhất đi tới cửa sổ. Bên ngoài mịt mù, mưa

không lớn, tích tích lịch lịch, từng chuỗi nước trượt qua kiếng, “Anh mang
ô không?’’

“Anh lái xe.’’ Anh trả lời, ngước mặt lên, “Buổi tối đi cùng?’’

Chử Duy Nhất day day ấn đường, “Có lẽ không cần đâu, để đồng nghiệp

nhìn thấy không tốt. Anh tự về đi. Em đi cùng đồng nghiệp.’’

Tống Khinh Dương thở dài, “Chử Duy Nhất, anh cảm thấy cứ như vậy

không thể gặp người khác.’’ Anh đi đến bên cạnh cô, cũng đứng thành hàng
ở cửa sổ với cô.

Chử Duy Nhất vội vàng trấn an, “Vỗ nhẹ! Thời cơ chưa đến! Em mới

đến, trước để em ổn định đã. Nếu như công việc này lại làm không xong,
chú Lý và ba em đều sẽ không tha cho em.’’

Tống Khinh Dương hừ một tiếng, giơ tay lên sờ mái tóc của cô.

Chử Duy Nhất ngắm anh, càng nhìn càng cảm thấy mình có lời.’’ Mẹ em

gọi điện cho em, thứ sáu tuần này chúng ta cùng ăn cơm.’’

“Mẹ em có nói gì hay không?’’

Chử Duy Nhất thở dài, “Bà hơi giận em, cảm thấy em luôn gạt bà. Thật

ra thì em cũng chỉ là báo cho bà biết muộn hơn mà thôi.’’

Tống Khinh Dương khẽ nhíu mày, “Hình như là vấn đề của anh.’’

“Những năm này ba em và mẹ em gần như không liên lạc. Lúc ly hôn,

hai người đã hẹn không quen biết lẫn nhau. Em cảm thấy là ba em vẫn chưa
quên mẹ em, ông vẫn một mực trốn tránh.’’

Tống Khinh Dương khẽ nhếch khóe môi, “Một khi đã yêu, chắc chắn sẽ

không quên đi dễ dàng.’’

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.