ANH THÍCH EM RẤT LÂU RỒI - Trang 347

Anh lúc trẻ, anh tuấn như ánh mặt trời, khi đó những cô gái bằng tuổi

đều thích chơi cùng anh.

Anh bây giờ, lạnh lùng yên lặng, có lẽ là đã trưởng thành nên trở nên

chững chạc, quả thật không giống với anh của trước đây.

Trán anh dán vải thưa, cũng không biết chỗ đó bị thương như thế nào.

Chử Duy Nhất từ từ đưa tay ra, nhẹ nhàng vuốt nhẹ cái tay bị thương của
anh, “Si Thanh Viễn, anh sẽ không sao đâu. Anh khỏe nhanh lên chút nhé.’’

Cô nhắm mắt, nước mắt từ từ chảy ra nơi khóe mắt.

Cô thích xem tiểu thuyết, có thể cô vẫn cho rằng tiểu thuyết chính là tiểu

thuyết, thực tế sẽ chẳng có nhiều dây dưa như vậy, nhưng gặp phải thật,
mới hiểu được chuyện viết trong tiểu thuyết cũng có phần là thật.

“Anh Thanh Viễn, cho đến bây giờ em chẳng dám nghĩ đến nếu như gì

đó, cái đó chỉ là hư ảo thôi.’’ Cô nghẹn ngào, cổ họng vừa đau vừa chua
xót, không biết có phải bị cảm rồi hay không. “Sau này anh phải tìm một
bạn gái xinh đẹp, đừng đẹp hơn em, em sẽ ganh tỵ. Chú rất quan tâm anh,
còn nữa nếu như mẹ anh còn sống, chắc chắn bà ấy rất đau lòng. Con người
bà ấy tốt như vậy. Anh không nên có chuyện, nếu không em cũng khó
chịu.’’

Không biết Chử Duy Nhất nói đã bao lâu.

Khi Tống Khinh Dương lên tầng chạm mặt Nguyễn Oánh đang đứng ở

cửa, sắc mặt Nguyễn Oánh không tốt, nhợt nhạt như sáp.

“Xin hỏi, Si Thanh Viễn ở phòng này ạ?’’

“Đúng vậy, cậu là?’’ Nguyễn Oánh quan sát anh từ trên xuống dưới.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.