ANH THÍCH EM RẤT LÂU RỒI - Trang 35

Chử Duy Nhất oán thầm, thế nào lại không thực tế! Hừ, không nghĩ tới

Tống Khinh Dương còn là người của chủ nghĩa đàn ông. Còn là rùa biển
nữa chứ, nhưng cũng tục tằng thế thôi!

Mặt trăng lộ ra chiếc răng cong, gió đêm như lụa mỏng, bóng đêm say

lòng người.

Tống Khinh Dương lái xe, Chử Duy Nhất ngồi ở bên cạnh, lại có loại

cảm giác an bình sâu sắc.

Chử Duy Nhất sống tại một tiểu khu nhỏ tĩnh mịch trong thành phố, lầu

nhỏ tầng hai, một cửa một sân, hộ gia đình ở chỗ này một nhà kề bên một
nhà, trên tường sân bò đầy dây leo và cây mây xanh biếc, sân nhà sâu hút.

Xung quanh mấy năm nay đều đã xây nhà cao tầng, giữa chỗ huyên náo

giữ lấy yên tĩnh, giữ vững tiếp cũng không dễ dàng gì.

Tòa lầu nhỏ của nhà Chử Duy Nhất ở gần trên nhất, sát vào miệng đường

cái, liếc mắt là thấy ngay. Trong sân những nhà khác đều lóe ra ánh sáng,
chỉ có nhà cô không có một tia nào.

Cũng khó trách đã nhiều năm như thế cô chưa trở về.

“Tôi đến rồi, cám ơn anh đã đưa tôi về.’’ Cô dịu dàng nói.

“Không có việc gì, tiện đường mà thôi. Được rồi, thẻ căn cước của cô

làm xong chưa?’’

Đây là chuyện Chử Duy Nhất đau đầu, “Chuẩn bị cuối tuần đi làm.’’

Tống Khinh Dương thấy cô nhíu mày, “Lớp chúng ta có một người bạn

bây giờ đang nhậm chức ở cục cảnh sát, nếu như cô có chỗ nào không hiểu
có thể tìm cậu ấy. Cô chép lại số điện thoại di động của cậu ta đi.’’

Chử Duy Nhất vội vàng chép lại, cúi đầu, nghe anh chậm rãi đọc chữ số.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.