ANH THÍCH EM RẤT LÂU RỒI - Trang 37

Khiến chàng vì thiếp tóc mai phai màu.’’

Ngày tiếp theo, cô tỉnh lại, từ cửa sổ lầu hai nhìn xuống, sân đất ướt

nhẹp, đêm qua quả nhiên trời đã mưa.

Sau cơn mưa, bầu không khí mát mẻ ẩm ướt. Tâm tình Chử Duy Nhất đã

tốt hơn nhiều so với khoảng thời gian vừa mới trở về.

Sáng sớm nấu một nồi cháo kê, mùi thơm làm cứng người, thảo nào

người ta nói cháo kê dưỡng người. Sau khi quay về thành phố D cô đã mập
thêm 2 cân.

Bảy rưỡi, Chử Duy Nhất ra khỏi cửa đi làm. Ngày hôm nay chính là

ngày vào chức đầu tiên của cô. Cô vẫn lựa chọn cuộc sống sớm chín chiều
năm. Cô vẫn thỏa hiệp.

Công việc là Lý hiệu trưởng giới thiệu, vốn là một tòa soạn báo.

Chu chủ nhiệm dẫn theo cô làm quen hoàn cảnh đơn giản một chút, dẫn

cô đi phòng làm việc, “Trầm Lâm, đây là Tiểu Chử, mới tới đó, cô dẫn dắt
cô ấy.’’

Tầm mắt Chử Duy Nhất nhìn sang, Trầm Lâm hơn ba mươi tuổi, một

đầu tóc ngắn, thẳng thắn nhanh nhẹn, “Trầm lão sư, xin chào.’’

“Chủ nhiệm, cô gái xinh đẹp gọi ra từ đâu.’’

“Tiểu Chử học đại học ở đông bắc, năm nay vừa mới về, sau này liền

giao cho cô.’’ Chu chủ nhiệm nói.

“Ông yên tâm.’’

Chu chủ nhiệm cười cười, “Tiểu Chử, có chuyện gì cứ hỏi Trầm lão sư.’’

Chử Duy Nhất gật đầu, “Cám ơn ông.’’

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.