ÁNH TRĂNG - Trang 103

Tuy khó lòng nghĩ được một phương pháp như thế, tôi lại dám

chắc Tsukimori có thể nghĩ ra chúng.

“Kẻ nào dám xuống tay giết người cũng đều phải nhận báo ứng, dẫu đó

có là sự trừng trị của luật pháp hay bởi dư luận xã hội. Người ta thường nói
“ác giả ác báo”, mình nghĩ đối với việc giết người cũng vậy. Thế nên theo
mình giết người chỉ là hành động lỗ mãng và ngu ngốc. Tuy có thể gọi nó
là “sự nông nổi” hoặc “kích động”, nhưng suy cho cùng vẫn phụ thuộc vào
trạng thái tâm lý – một dạng như ‘thấy thích mà làm’ ấy,” “Với mình, tất cả
những điều không hợp lẽ thường đều xuất phát từ trạng thái tâm lý”, cô
nàng lại nói thêm.

“Như lời cậu, mọi vụ giết người có lẽ đều là những hành động chẳng có

ý nghĩa gì thật.”

Tôi đồng tình với ý kiến của Tsukimori, thậm chí tôi còn khâm phục cô

ấy. Nhưng chắc hẳn cũng vì thế mà giây phút thoải mái lạ kỳ này có phần
không thỏa đáng.

Thoạt trông, cách thể hiện rất trật tự chặt chẽ của Tsukimori tạo ra cảm

giác từ một học sinh kiểu mẫu. Thế nhưng, khi nghĩ kỹ lại, nãy giờ cô ấy
chỉ nói đến một điều duy nhất – phương thức để đạt được mục tiêu.

Đơn giản hơn, cô ấy chỉ nói rằng nếu so sánh giết người như một thủ

đoạn nhằm đạt được điều gì đó, ít nhiều nó cũng là phương thức hiệu quả.

Chẳng phải thế có nghĩa rằng cô ấy không hoàn toàn bài xích việc giết

người?

“Nhưng cậu cũng phải thừa nhận là sẽ có ngoại lệ, đúng không?”

Từ góc nhìn này, tôi không thể thấy toàn bộ biểu hiện của Tsukimori, chỉ

đại khái thấy được khóe miệng cô ấy.

“…Ví dụ như?”
Miệng cô ấy đang khẽ cười.

Chúng tôi cùng nép vào khoảng đất tròn bên dưới cây dù nhỏ, xung

quanh là màn đêm và gió mưa vây hãm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.