ÁNH TRĂNG - Trang 129

“Em chẳng thay đổi mấy hử.” Konan khịt mũi và nhấp một ngụm cafe.

“Oa!”, anh ta cười mãn nguyện. “Ước gì thi thoảng cũng có được những
ngày thanh bình như thế này. Nhưng dù ở một thị trấn nhỏ vẫn luôn có
chuyện xảy ra. Cũng vì thế công việc của bọn anh lúc nào cũng nhộn nhịp,
cả năm không nghỉ, thật sự vẫn là chuyện chẳng tốt lành gì.”

Konan tỏ ý giỡn và giơ hai tay lên trước, ra vẻ bất lực.

“Thế thì anh lại càng phải thôi lượn lờ quanh đây, không đúng sao?” Tôi

hỏi, lúc đó mặt anh ta nhăn nhó.

“Sao em tàn nhẫn thế? Cảnh sát chúng anh cũng là con người mà. Đừng

quá khắt khe chứ!” Konan ném cho tôi một cái nhìn chỉ trích. “Một hay hai
tách đâu phải là gì đó quá nhiều chứ”. Rồi anh ta lại đưa tách cafe lên môi.

Tôi đâu có ý phàn nàn khi đặt ra câu hỏi ấy, chỉ hỏi vì thật lòng nghĩ vậy

thôi.

Giờ chuyện về mẹ của Tsukimori đã được giải quyết, Konan đâu còn lý

do gì để gặp tôi nữa. Thành ra từ lúc tìm thấy mẹ cô ấy, chúng tôi vẫn chưa
nói chuyện với nhau.

Tôi từng nói với anh ta rằng cafe ở Victoria rất ngon, nhưng ít có khả

năng Konan tới đây hôm nay chứ không phải ngày nào khác chỉ để thưởng
thức cafe.

Và kiểu như muốn khẳng định sự nghi ngờ của tôi, Konan chêm vào. “Ít

phút nữa em rảnh, phải không? Dành cho anh chút thời gian nhé? Có muốn
đến nhà hàng gần ga nói chuyện chút không? Anh đãi! Nhưng nhắc em
trước, đây không phải hẹn hò đâu. Đừng hiểu sai ý anh!”

Giờ thì tôi đã hiểu. Konan đến đây sát giờ đóng cửa không hề là chuyện

trùng hợp, anh ta có việc gì đó cần đến tôi.

Tôi gật đầu: “Được thôi”.
Dù không biết anh ta muốn điều gì ở mình, tôi lại không thấy chán khi

nói chuyện với anh chàng thám tử lạ đời này, và cũng chẳng có lý do gì để
từ chối.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.