ÁNH TRĂNG - Trang 133

nếu nói nghiêm túc thì khả năng đó đã được đưa vào vòng nghi vấn ngay từ
đầu.”

Đó là một sự khẳng định, nhưng không mang tính chủ động, có lẽ do sự

nhạy cảm của vấn đề.

Mà cũng không hẳn là phủ nhận.
Ngay lúc đó tờ công thức sát nhân vốn đã ngủ yên lại sống dậy trong đầu

tôi.

Có khi nào cảnh sát đã biết về nó và bắt đầu nghi ngờ Tsukimori?

Tôi chợt nhận ra miệng mình khô đắng. Có vẻ như tôi đang căng thẳng.
“Rõ ràng là không ổn nếu đi so sánh, nhưng cafe ở chỗ em thuộc đẳng

cấp khác hẳn.” Konan nói với vẻ mặt nhăn nhó sau khi nhấp một ngụm
cafe.

Cánh cửa sổ ở khóe mắt tôi vẫn phản chiếu gương mặt chán nản của một

nam sinh cấp ba. Rất may là tôi khá giỏi trò giả vờ vô cảm.

“... Động cơ của bạn ấy là gì?”
Nếu có ai đó nghi ngờ Tsukimori, động cơ chính là điểm khó nghĩ nhất.
Cô ấy chẳng có lý do gì để giết mẹ mình. Ít nhất tôi cũng không nghĩ ra

được lý do nào như thế. Đó là một trong những điểm quan trọng khiến tôi
đi đến kết luận Tsukimori vô tội.

Câu hỏi của tôi dựa trên tính tò mò về những gì cảnh sát nắm trong tay,

nhưng Konan lại thành thật “Cũng chưa biết nữa. Quả là một bí ẩn, đúng
không? Ý anh là cô bé không hề bất hòa với cha mẹ hay gì cả... Đó là lý do
anh cần em giúp, ừ, điểm mấu chốt chính là ở đó.”

Thoạt trông, có vẻ như Konan đúng là không có manh mối.
Vậy điều gì khiến anh ta nghi ngờ Tsukimori?

Hay họ đã biết về sự tồn tại của công thức sát nhân rồi? Hoặc họ đã thu

thập được bằng chứng nào đó mà tôi không biết chăng?

Konan ngoác miệng cười khi tôi bất thình lình im lặng: “Đừng quá băn

khoăn về điều đó! Chỉ là một khả năng thôi. Công việc của anh thì em biết

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.