ÁNH TRĂNG - Trang 134

đấy, phải hiểu kỹ đến từng chi tiết nhỏ. Vậy nên đừng để bụng nhé!”

“Không sao đâu” Tôi mỉm cười để tự trấn an. “... Em chỉ thấy lạ là tại

sao anh lại nghi ngờ Tsukimori khi cậu ấy vốn chẳng có động cơ nào.”

Giữ nguyên nụ cười đó, tôi thấm ướt cổ họng bằng một ít nước.
Vấn đề giờ nằm ở việc Konan biết rõ Tsukimori đến đâu.
Konan vẫn giữ nụ cười cố hữu và nói một cách tự tin: “Trong một thời

gian ngắn lại mất đến hai thành viên trong gia đình, không thể nào điều đó
là chuyện bình thường được, đúng không?”

Tôi điềm nhiên đáp lại, “Em hiểu.”
“Anh thấy rõ ràng có gì đó đáng ngờ trong vụ này. Thân là cảnh sát, anh

chẳng thể làm ngơ mà không hành động . Nếu mọi thứ chỉ là sự trùng hợp
bất hạnh, công việc của bọn anh chấm dứt ở đây. Nên, nói tóm lại là anh
đang tìm cách xác định việc đó.”

Tôi lại gật đầu, “Em hiểu”.

Tôi phải ngạc nhiên, mà không, hoang mang thì chính xác hơn.
Mọi nghi ngờ của tôi về Tsukimori Youko cứ ngỡ đã bị xóa sạch. Thế

nhưng trước những nghi ngờ của Konan, tôi lại thấy hoàn toàn hợp lý.

“...Anh đã đặt vấn đề này với Tsukimori chưa?”

“Dĩ nhiên,” Konan trả lời ngay tắp lự. “Nhưng tiết lộ điều này lại vi

phạm nghiêm trọng chuyện bảo mật thông tin, anh không thể cho em biết
nhiều hơn. Mà em có thể biết ngay nếu hỏi trực tiếp Youko còn gì. Dù gì đi
nữa, đây cũng không phải chuyện lớn gì cho cam. Suy cho cùng, chẳng có
gì để đưa cô bé vào diện tình nghi cả, ngoại trừ việc rất bất thường khi mất
cả bố lẫn mẹ trong một quãng thời gian ngắn.”

Tuy tôi không hoàn toàn tin lời của Konan, nhưng tôi dám chắc cho đến

lúc này phía cảnh sát vẫn chưa có thêm bằng chứng cụ thể.

“Thật đáng ngạc nhiên đấy. Em từng nghe rằng cảnh sát nước ta được nể

phục trên toàn thế giới, hay là em nghe nhầm? Giới thông tin truyền thông

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.