ÁNH TRĂNG - Trang 150

“Cô bé rất thông minh, biết rằng tính xác thực của bằng chứng sẽ tăng

nếu bức thư được bên thứ ba tìm thấy, và em chính là người được chọn.
Quả thực kế hoạch của cô bé đã thành công khi em tìm thấy bức thư đó.”

Tôi nghiến chặt răng.

“Anh cũng nghĩ rằng vì ở cùng một nhà nên sẽ không quá khó để cô bé

giết mẹ mình. Huống chi Youko-chan có muôn vàn cách thức để khiến bà
ta ra ngoài! Những việc còn lại là đến công viên trên đồi và đẩy mẹ mình
xuống.”

Tôi nắm chặt tay đến mức đau rát.
“Chỉ là trò trẻ con với cô bé, đúng không?”

Đừng mạnh mồm như thế! Anh không biết rõ bạn ấy như em đâu! - Tôi

cố kìm nén để không thét những lời đó vào mặt anh ta.

Điều mà tôi cảm nhận được lúc này không đơn thuần là sự mất kiên nhẫn

nữa, mà là một cơn giận thực sự. Nghe một ai khác nói về cô ấy như thế
khiến tôi khó chịu hệt như khi vườn nhà mình bị kẻ lạ giẫm đạp.

Konan tấp xe vào lề và mỉm cười: “Đến nơi rồi.”

Tôi nhìn ra ngoài, thấy rằng anh ta đỗ xe trên đường chính, gần quán

café.

Vì vậy tôi khẽ gật đầu, “Cảm ơn.”
Sau đó anh ta nở nụ cười hào nhoáng thường lệ và nhún vai như một

người Mỹ.

“Xin lỗi vì làm em sửng sốt. Nhưng thi thoảng anh cũng phải chứng

minh cho em thấy anh là một cảnh sát, một thanh tra, nhỉ.” Miệng Konan
mỉm cười nhưng ánh mắt thì không hề, “và anh không muốn tạo sự hiểu
nhầm rằng em có thể giấu mọi chuyện với anh mãi đâu.” Konan nắm vai tôi
kéo lại... “Anh sẽ rất cảm ơn nếu em sớm nhớ ra điều gì đó hữu ích, vì nếu
thế thì chúng ta cũng không phải làm gì thô bạo...”

Tiếng thì thầm của anh ta khiến một cơn ớn lạnh chạy dọc cơ thể tôi. Tôi

đoán cảm giác bị dao kề cổ hẳn cũng giống như thế.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.