ÁNH TRĂNG - Trang 158

cười, nhưng tôi không thể không nhận ra vẻ cô đơn thoáng qua trên gương
mặt Tsukimori. Và tôi nhận ra giờ cô ấy chỉ còn một mình.

Nhà Tsukimori rất rộng, và càng rộng hơn khi chẳng có ai cùng sống

trong ngôi nhà đó. Vô số nỗi lo chợt thoáng qua đầu tôi.

“... Nhưng gần đây cậu cũng có quá nhiều việc để lo rồi.”
Thật lòng mà nói, Konan đã chiếm trọn tâm trí tôi đến mức tôi không

còn thời gian đâu để lo cho Tsukimori, nhưng tôi cảm thấy hơi có lỗi khi
thấy cô ấy cô đơn như vậy.

“À, và bởi vì có một người nào đó không những chẳng muốn giúp mình,

mà lại còn hoàn toàn phớt lờ nữa chứ, giờ mình chẳng có gì vui ở trường
nữa.”

“Ờ thì khó cho cậu thật.”
“Mình chắc chắn là cậu không đùa mà thật lòng nói thế...” Tsukimori

nhún vai đầy kiểu cách và khẽ thở dài.

Hẳn nhiên tôi ưu tiên việc đối phó với Konan hơn quan tâm đến

Tsukimori.

“Dù thế nào đi nữa, tớ sẽ cố bình thường ở quán cafe, nên hãy nói tốt với

Mirai-san một chút nhé.” Tôi kết thúc cuộc nói chuyện và đứng dậy.

“- Konan-san và cậu cứ như hai anh em cách tuổi ấy,” Tsukimori lầm

bầm, “Có lẽ chính vì thế, cộng thêm việc cả hai đều là đàn ông khiến mình
thấy như bị bỏ rơi. Mình không thích như vậy đâu.”

Tôi ngồi lại xuống ghế và nhìn vào một bên mặt vốn đang trầm tư của cô

nàng.

“... Konan và tớ như hai anh em, cậu cho là thế ư? Chẳng phải cậu từng

so sánh tớ với chị Mirai như vậy rồi sao?”

“Ừ, đúng thế. Giờ cậu nhắc mình mới nhớ cả ba người đều gần như

nhau. Dĩ nhiên mình không nói về ngoại hình đâu, cậu hiểu chứ?”

“Nghĩa là thế nào?”

Tôi rất có hứng thú với hình ảnh của mình trong mắt cô ấy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.