ÁNH TRĂNG - Trang 159

“Để mình nghĩ xem... Không biết biểu đạt thế này có đúng không nữa,

nhưng cả ba người na ná nhau về “phong cách sống”.”

“... Phong cách sống ư?”

“Cho mình xin lỗi vì không thể nói rõ hơn.”
“Không, tớ nghĩ là tớ hiểu ý cậu.”
“Phong cách sống” là một định nghĩa khá rộng, nhưng nếu diễn giải theo

kiểu “giá trị sống” thì tôi buộc phải thừa nhận mình không khác gì nhiều
với hai người kia. Tôi đồng điệu với họ trên nhiều khía cạnh.

Quan điểm của Tsukimori rất thú vị, vì thế tôi muốn hỏi nhiều hơn. Đặc

biệt là về Konan.

“Nói tớ nghe xem cậu nghĩ thế nào về Konan? Anh ta rất kỳ quặc, đúng

không?”

Tsukimori tay chống cằm và thở dài đầy ngụ ý, “Hẳn thế!”

“Trông cậu không thuyết phục cho lắm,” Tôi bật lại.
“Mình không thích anh ta. Mình không cảm thấy thoải mái khi anh ta ở

bên cạnh vì luôn phải đề phòng việc anh ta lúc nào cũng đọc tính cách
người khác. Nên ở cạnh anh ta lâu sẽ khiến mình mệt mỏi. Mình không
chắc liệu các thám tử có như vậy không?”

Cô ấy rụt vai lại cứ như đang bị một cơn ớn lạnh tấn công.

Tôi chẳng mấy khi thấy Tsukimori như vậy. Nhưng nếu là Konan hẳn ai

cũng phải như vậy thôi. Anh ta không phải người thường.

“Ngược lại mình muốn ở bên cậu từng phút từng giây. Mình chẳng biết

thế là sao cả?”

Cô ấy nghiêng đầu và trộm nhìn tôi như một con quỷ nhỏ.

“Đừng hỏi tớ,” Tôi tránh ánh mắt của Tsukimori sau khi nhìn cô nàng

một thoáng. “Tớ không biết các thám tử khác thế nào, nhưng dám chắc anh
ta thuộc dạng đặc biệt. Anh ta lúc nào cũng dắt mũi tớ. Tớ hoàn toàn không
phải đối thủ của anh ta.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.