ÁNH TRĂNG - Trang 163

“Yếu đuối như em thì làm sao dám đánh tay đôi với anh chứ.” Tôi lắc

đầu. “Nhưng đúng là em muốn dứt điểm mọi chuyện với anh.”

Tôi đứng dậy và nhìn thẳng vào người đàn ông trước mặt mình.

“Kết thúc chuyện này thôi.” Tôi mỉm cười.
“Câu đó của anh mà!” Anh ta chỉ nhìn bằng nửa con mắt rồi mỉm cười

thật tươi. “Do em là người thách đấu, cho em mở màn trước đấy.”

Konan khoanh tay và đứng dựa vào tường.

“Dù đây không hẳn là lập trường gì, nhưng em bắt đầu bằng một câu hỏi

được chứ?”

“Ồ, được, cứ tự nhiên. Cứ hỏi càng nhiều càng tốt, không cần phải ngại

đâu.” Anh ta dễ dãi gật đầu.

“Tại sao anh lại trở thành thanh tra?”

Khoảnh khắc tiếp sau đó, Konan nheo mắt lại đầy vẻ thích thú trong khi

lấy tay xoa cằm.

“Nói thế này có phần thô lỗ, nhưng em không nghĩ anh là kiểu người

hành động vì công lý.”

“Oa, thô lỗ thật đấy chứ. Thực ra, anh từng nghĩ sẽ trả lời câu hỏi đó theo

kiểu “Để bảo vệ sự công bình của xã hội!” với một nụ cười thật cool.”

Konan cười khô khốc khi thấy gương mặt đực ra như ngỗng của tôi.
“Trở thành một thanh tra chính là lý do anh tồn tại!” Bất thình lình, anh

ta trở nên nghiêm trang, “Anh đã chọn một công việc phải túc trực quanh
năm suốt tháng, và có thể mất mạng chỉ vì một sai lầm nhỏ nhất. Hơn nữa
làm cảnh sát cũng là một dạng công chức, lương bổng rất thấp, lại còn bị
người ta chỉ trích, gọi là những kẻ ăn bám tiền thuế của dân. Vậy tại sao
anh chọn một công việc không đáng sức như thế? Tất nhiên, đó là để thấy
được đủ mọi loại người và mối quan hệ của họ trong tất cả các tình huống,
bất kể khi họ đang vui sướng hay đau khổ!”

Konan nhìn vào không trung với một ánh mắt khác lạ, ẩn chứa sự phấn

khích.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.