ÁNH TRĂNG - Trang 33

Thư viện sau giờ tan học đã cực kỳ yên ắng, nhưng không gian xung

quanh cô ta lại càng tĩnh lặng hơn, khiến tôi có cảm giác mình đang lạc vào
một thế giới khác.

Tsukimori toát ra một khí khái khiến người khác không dám quấy nhiễu,

và tôi chỉ biết nín thở đứng nhìn.

Hai hàng lông mi thon dài khẽ nhấp nháy, chốc chốc cô nàng lại dùng

đầu ngón tay lật từng trang sách một cách tao nhã. Nét mặt Tsukimori tựa
như một tác phẩm pha lê thoanh thoát mà chắc chắn không con người nào
có thể tạo ra, trừ Thượng Đế. Tôi chợt nghĩ, “Nếu mình chụp lại được cảnh
này và cho vào khung ảnh, chắc chắn sẽ giàu to.”

Xác nhận rằng xung quanh tôi và Tsukimori không còn người nào khác –
“Phải nói thêm lần nữa, ắt hẳn mấy ngày nay cậu đã vất vả rồi –,” Tựa

người vào một kệ sách cạnh đó, tôi cất tiếng gọi cô ta “– cũng phải thôi vì
cậu vừa mất cha do tai nạn ngoài ý muốn.”

Tsukimori khép sách lại, chậm rãi xoay người về phía tôi.
“Ừ, đặc biệt là mẹ mình. Mình chưa từng thấy bà ủ rũ đến vậy.”
Cô nàng cười mệt mỏi.

“Vậy còn cậu?”
“Xin lỗi cậu, nhưng mình chưa có tâm tình để nhắc đến chuyện đó.”
Khẽ lắc đầu, Tsukimori tỏ ra hơi bồn chồn. Câu trả lời vừa nãy khá mập

mờ.

“Không, là tớ đã lỡ lời. Xin cậu thứ lỗi.”
Tôi cúi đầu xin lỗi.
“Tiện đây, cậu muốn nhờ tớ chuyện gì vậy?” Tôi liền chuyển sang chủ đề

chính, “Nếu phải gọi riêng mình tớ ra thư viện, hẳn phải là chuyện rất tế
nhị.”

“Cậu từng bảo nếu mình có khó khăn, cậu sẽ sẵn sàng giúp.”
“Ừ, và cậu cũng từng nói sẽ trực tiếp hỏi tớ.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.