ÁNH TRĂNG - Trang 45

“Chỉ là chuyện riêng thôi, nhưng cũng phải nói thật, hôm nay bạn em

đến quán.”

“Hở? Vậy em lo tiếp khách không phải tốt hơn sao?”

“À, em đâu thể tiếp bạn hoài được, vả lại để người ta trông thấy em làm

việc cũng hơi ngượng.”

Làm như tôi sẽ để cho cô ta thấy vậy! Dù biết kháng cự như vầy rất trẻ

con, đây lại là phòng tuyến cuối cùng của tôi khi đã không thể từ chối cô ta.

Anh chủ quán chưa kịp trả lời, một người khác đã nhanh nhảu phản ứng

khi nghe tôi nói.

“Này! Nonomiya, là trai hay gái thế?” người phụ nữ vận đồ như bếp

bánh đang đặt trái cây vào dĩa kem ngay cạnh tôi cất tiếng hỏi. “Nếu là trai
thì tôi thế cho. Tất nhiên điều kiện là anh ta phải thuộc mẫu người tôi
thích!”

Mọi người đều cười trừ như thể vừa uống thuốc đắng khi nhận ra tật

xấu của Mirai-san lại phát tác.

Tên đầy đủ của chị ta là Samejima Mirai. Mirai-san là người lớn tuổi

nhất trong quán, nên cả anh chủ quán cũng phải nhường chị ta hai ba phần.

Dù tự xưng vẫn còn học đại học, đôi khi Mirai-san còn tỏ ra quan trọng

hơn cả chủ quán – không, phải nói là “thường xuyên” mới phải – do vậy tôi
không khỏi nghĩ bà ta còn lớn tuổi hơn thế.

“Xin lỗi đã làm chị thất vọng, Mirai-san: đó là một cô gái!”
“Hừm. Chuyện cậu mang con gái đến đây cũng đủ khiến tôi tò mò rồi.”

Khéo léo trang trí cho xong món kem trái cây, Mirai-san nhét một thanh

sô cô la vào miệng rồi nhún chân chạy đến quầy rượu, nơi có thể nhìn thấy
hết các dãy bàn.

“Ai vậy? Coi nào, khai ra đi.”
Xoay xoay thanh sô cô la trong miệng, Mirai-san dòm dáo dác khắp

quán. Các nhân viên khác, không bỏ lỡ cơ hội, đang nhìn quanh từ sau lưng
bà ta.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.