ÁNH TRĂNG - Trang 55

Tôi tự nhắc rằng phải báo trước với Tsukimori để cô ta đừng nói thêm

những chuyện không cần thiết với Mirai-san.

“Giờ mình cũng làm việc ở đây.”

Tsukimori, cô gái vừa được nhắc, vui vẻ đến gần tôi mặc cho bao chuyện

đau đầu mà cô ta rước tới (cho tôi).

“Vẫn còn chưa muộn. Cậu có cần suy nghĩ lại không?”
Đáp lại lạnh lùng là thế, vậy mà nội tâm tôi còn lạnh lùng hơn.

“Cám ơn cậu đã lo lắng. Nhưng vì thịnh tình của anh chủ quán, nhất định

mình sẽ cố gắng!”

Tsukimori nắm chặt hai tay, làm một động tác phấn đấu nho nhỏ.
“Tớ không lo lắng. Chỉ thấy phiền thôi.”

“Sau này phiền anh chỉ bảo nhiều vậy, senpai.”
Đến tận phút cuối, nụ cười trên mặt cô ta vẫn không hề dao động.
Mirai-san đã bảo tôi không phải người có thể đối phó với cô ta.

Giờ tôi lại càng thực sự hiểu được nhận định ấy chính xác đến dường

nào.

Trên lớp, sáng hôm sau.
Bỗng nhiên Tsukimori đến chỗ tôi, cười tươi tắn như thể ánh dương soi

qua kẽ lá rồi nói bằng một giọng nhẹ-nhàng-âu-yếm như gió thoảng với
Usami:

“Mình vừa được nhận vào làm ở quán café của Nonomiya-kun.”
Thời gian trong lớp như dừng lại. Hoặc ít nhất, thứ dừng lại lúc đó là

Usami – như chiếc đồng hồ báo thức đã cạn sạch pin.

“…Hế? Youko-san? Cậu làm cùng Nonomiya sao? Sao lại thế? Eeh?”

Trông thấy cô ấy kinh ngạc, tôi chợt nhớ đến loại búp bê cứ mỗi tiếng lại

bắn ra khỏi một chiếc đồng hồ báo thức cổ.

Cảm giác này có thể nói là tái hiện của ngày hôm qua.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.