ÁNH TRĂNG - Trang 74

Đầu tôi còn đang quay cuồng vì thất vọng, Tsukimori đã đem khay đồ

uống đến.

“Cậu uống hồng trà được không?”

“Vậy là được rồi.”
Tôi định uống xong sẽ về. Ở lại lâu cũng chẳng để làm gì. Thế nhưng,

dường như Tsukimori có thể đọc được ý nghĩ của tôi: “Cứ ở lại thêm chút
nữa! Mai là thứ Bảy mà, cậu đâu cần về vội, phải không?”

“Cậu điên à? Tớ là đàn ông đấy, nhớ chưa?”

Giống như muốn đem cô ta làm đối tượng để phát tiết hết mọi buồn bực,

lời lẽ của tôi có phần khó nghe. Tôi nhận ra mình vừa tỏ ra ích kỷ, vì xét
cho cùng Tsukimori đâu có lỗi, tất cả chỉ tại tôi mong đợi quá mức thôi.

“Chính là vậy đấy. Đàn ông con trai sao có thể bỏ một cô gái đang lo

lắng lại một mình chứ.”

“Nhưng đây là nhà cậu cơ mà.”

“Cậu nghĩ bọn rình trộm để tâm đến chuyện này sao?”
“Làm thế quái nào tớ biết một tên rình trộm nghĩ gì? Mà ngay từ đầu, tớ

chẳng thể biết cậu có thật sự bị theo dõi hay không.”

“Đáng tiếc thật,” Tsukimori khẽ thở dài, “cậu chẳng thể chiều ý mình

một chút sao, Nonomiya-kun?”

“Chính tớ mới phải nói thế. Lúc nào cậu cũng buộc tớ làm theo ý cậu!”

Tôi lập tức phản bác lại. Tất nhiên tôi chẳng thể chấp nhận để đối phương
nói ra hết những gì mình nghĩ trong đầu.

Một lúc sau, cô ta lẩm bẩm bằng một giọng quá lớn để gọi là độc thoại:

“…Mình có nên trao đổi với Mirai-san về chuyện với Nonomiya-kun
không nhỉ…”

Tôi suýt phun hết trà đang uống.

“… đó là lời đe dọa phải không?”
Tôi hầm hầm nhìn Tsukimori.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.