Thực ra niềm vui ấy đã bị đập tan trong bữa cơm tối sau khi trở về nhà.
Lúc bắt đầu, mọi thứ vẫn như bình thường, Diệp Khiên Trạch cười nói với
Hướng Viễn, Diệp Bỉnh Lâm cũng rất hứng khởi, bảo dì Dương mang bình
rượu đã cất giữ hơn mười năm ra, đến cả Diệp Quân cũng được rót cho một
ly nhỏ. Hướng Viễn không uống nhưng Diệp Linh lại chủ động đòi rượu.
Cô ngồi xa Diệp Khiên Trạch nhất, ngoài lúc chào nhau khi mới về thì họ
chẳng nói với nhau câu nào nữa. Hướng Viễn quan sát mọi thứ trong im
lặng, cô nhận ra thái độ cố ý lạnh nhạt của Diệp Khiên Trạch với Diệp
Linh. Trong lòng anh đang nghĩ gì? Nhưng anh đang giả vờ cũng tốt, cô
cũng không ngại diễn cùng anh. Anh có lòng diễn, chứng tỏ anh cũng muốn
gạt bỏ hết những vướng mắc trong quá khứ.
Rượu được tam tuần, Diệp Bỉnh Lâm bắt đầu nói đến sự đau yếu của
mình trong những năm gần đây. Ông nói: “Khiên Trạch, A Quân còn nhỏ,
sự nghiệp bố đã cực nhọc nửa đời người chắc chắn phải do con thừa kế.
Con đã về, bố cũng có thể thở phào nhẹ nhõm rồi. Nói đi, con cần nghỉ
ngơi bao lâu mới đi làm ở Giang Nguyên ?”
Ông đang chờ con trai cho mình một kỳ hạn. Nếu là một tháng hoặc nửa
năm, ông cũng không bất ngờ nhưng ông không bao giờ ngờ rằng, Diệp
Khiên Trạch bỗng đặt đũa xuống, chần chừ một lúc rồi vẫn thong thả nói:
“Bố, có lẽ chuyện của Giang Nguyên con không làm nổi. Con muốn đi dạy
học.”
“Con đang nói bậy bạ gì thế hả ?”, Diệp Bỉnh Lâm kinh ngạc, nụ cười
bắt đầu tắt lịm. “Con là con trai bố, sao lại nói chuyện của Giang Nguyên
không làm được? Vả lại, con học mấy năm ngành Quản trị Kinh doanh ở
nước ngoài, chẳng lẽ phí công à ?”
“Đúng rồi, Khiên Trạch, những chuyện trong công việc nếu chưa quen
cũng không sao, cứ học từ từ. Giang Nguyên sớm muộn gì cũng thuộc về
hai anh em con, sao có thể nói năng tùy tiện như vậy được ?”, bà Diệp cũng
khuyên nhủ.