ÁNH TRĂNG KHÔNG HIỂU LÒNG TÔI - Trang 137

Cuối cùng, cô nghe theo trực giác của mình. Khi xưa, lúc lạc đường trong
núi, cô thường đi về phía bên phải theo thói quen.

Nhưng lần này trực giác của cô lại không giúp được gì. Đuổi theo một

đoạn đường khá dài, cô mới đoán chắc rằng mình đã sai lầm. Lúc ra ngoài
họ không bắt xe, trừ khả năng bắt taxi nhưng nếu đi bộ thì với thể chất của
Diệp Linh, tốc độ bám theo của cô như vậy không thể nào mất dấu của họ
được. Không hề do dự Hướng Viễn quay đầu lại đi theo hướng khác, cảnh
tượng hai người họ sóng vai đi với nhau trong bóng đêm khiến lòng cô có
sự kháng cự theo bản năng.

Con đường bên trái rõ ràng còn vắng vẻ hơn bên phải. Rẽ qua mấy ngả

đường, cuối cùng Hướng Viễn xác định lần này mình đã đi đúng, bởi cô đột
ngột nghe thấy tiếng kêu kinh hoàng của Diệp Linh. Nhịp tim Hướng Viễn
đập nhanh hơn, vô thức thả nhẹ bước chân. Cô đã quen đi đường ban đêm
nên thị lực rất tốt, bước vài bước, cô đã có thể phân biệt rõ ràng bóng dáng
Diệp Khiên Trạch và Diệp Linh trong một góc khuất tăm tối, chỉ có điều,
ngoài họ ra còn có mấy người khác nữa.

Hướng Viễn hít một hơi khí lạnh, linh cảm chẳng lành khi nghe thấy

tiếng kêu của Diệp Linh dường như đã được chứng thưc. Cô muốn bay đến
bên hỏi: “Khiên Trạch, cậu sao rồi?” nhưng chỉ có thể lặng lẽ thối lui một
bước, lần mò tìm kiếm điện thoại trong túi áo.

Vừa bấm được một nửa dãy số, giọng nói hoảng sợ thổn thức như muốn

khóc của Diệp Linh vọng đến: “Hướng Viễn, chị phải không? Có phải chị
không, Hướng Viễn?”

Một giọng nói xa lạ vang lên ngay sau tiếng của của Diệp Linh: “Ai?

Vứt điện thoại đi, nếu không tao đâm nó.”

Hướng Viễn thầm dùng tiếng địa phương nguyền rủa một hồi. Lúc này,

cô đang suy xét trong bụng nếu mình chạy thật nhanh thì vẫn có thể tẩu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.