ÁNH TRĂNG KHÔNG HIỂU LÒNG TÔI - Trang 139

nhìn Diệp Khiên Trạch và Diệp Linh, lại nhìn mấy tên khốn kia rồi nói tiếp:
“Giết cả ba người cũng dễ nhưng có đáng không? Các người chẳng qua chỉ
là muốn có tiền, lấy vài đồng để tiêu với việc mang tội danh giết người
khác nhau thế nào chắc không cần tôi nói chứ ha? Muốn có nhiều tiền thì
không có đâu, trên người chúng tôi có bao nhiêu thì mấy người lấy hết đi,
có thể tỉm được mấy cô gái đẹp hơn. Chuyện hôm nay coi như chúng tôi
chưa từng thấy.”

Cô hoàn hoàn không trấn tĩnh được như lời nói, một vừa nói xong đã

thấy lòng bàn tay rịn mồ hôi. Mấy tên kia không nói gì, trong lòng cô cũng
sợ hãi. Nếu phải bỏ mạng thật thì cô có nói gì cũng tốn công vô ích mà
thôi.

Thế nhưng coi như là cô may mắn, tên khốn nhìn có vẻ già dặn nhất bọn

đẩy cô một cái, nói: “Nói gì nhiều thế, đưa tiền ra đây.”

Hướng Viễn lục túi áo, sờ thấy xấp tiền không dày cũng không mỏng

của mình, tim đau nhói, đó là số tiền sinh hoạt trong hai tháng tới mà cô
định sáng mai gửi cho Hướng Dao. Cô thầm rủa mình tại sao đêm nay lại
bỏ nó vào túi làm gì không biết.

Đau lòng thì đau lòng nhưng lúc móc tiền ra cô không hề do dự. Cô thật

sự yêu tiền nhưng càng yêu mạng sống hơn. Không cần thiết phải tính toán
với đám cặn bã này, đã đi chân đất thì không ngại đi giày, đám khốn này
gặp đường cùng cũng dám liều mạng lắm.

Một tên dùng sức rút phắt số tiền Hướng Viễn vừa đưa ra: “Xem như cô

em biết điều.” Nói xong hắn quay sang nhìn Diệp Khiên Trạch, “Còn của
mày đâu? Sao lại đần ra thế? Đợi tao mời mày mời chịu động thủ à? Phiền
phức nhất là cái loại công tử bột này, có điều diễm phúc cũng không mỏng
nhỉ.”

Diệp Khiên Trạch lặng thinh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.