ÁNH TRĂNG KHÔNG HIỂU LÒNG TÔI - Trang 255

“Cô gái thông minh khoáng đạt”, Hướng Viễn lặp lại, vẻ mỉa mai

thoáng hiện lên trên gương mặt không rõ là vì mình hay vì câu nói đó của
anh. “Khiên Trạch, cậu thấy cậu có hiểu tôi không?”

“Ít nhất thì tôi biết cậu không phải là người vì khó khăn mà chựng lại

một chỗ. Cậu cũng giống như tên của mình, Hướng Viễn – hướng đến nơi
xa nhất, cậu sẽ đi xa hơn chúng tôi nhiều”.

Hướng Viễn hoang mang nghĩ, anh không biết sở dĩ cô không dừng

bước, khi vấp ngã rồi cũng phải bò dậy tiếp tục tiến về phía trước, không
phải vì nghĩ thoáng, cũng không do can đảm, mà vì cô sợ phải nhìn lại cái
nơi đã khiến mình ngã đau.

“Cám ơn cậu đã khuyên giải, Khiên Trạch”, cô vừa nói vừa đứng dậy.

Diệp Khiên Trạch cười khổ sở: “Nhưng có lẽ là một cuộc khuyên giải

thất bại”.

Hướng Viễn từ chối ý tốt muốn đưa cô về của Khiên Trạch, một mình

chen vào xe buýt kín người về nhà. Cô nghĩ có lẽ lúc này cô cần sự ồn ào
và chen chúc thế này hơn.

Sao Hướng Viễn không biết sự quan tâm của Khiên Trạch chứ? Thế

nhưng, từ khoảnh khắc hụt thầu trở thành định mệnh, trong lòng cô đã thấy
trống rỗng và tê liệt, chính sự khuyên nhủ của anh đã khiến cô mới phát
hiện ra sự thất vọng của mình rõ ràng thế nào. Những lời anh nói có lẽ là
thật lòng nhưng đối với cô nó giống như một người chết đuối nghe thấy
người duy nhất đứng trên bờ bảo: “Đừng sợ, nước không lạnh tý nào đâu”.

Hướng Viễn thật sự thấy tiếc nuối cho bản thân khi mình không phải là

cô gái “thông minh và khoáng đạt” như anh nói. Rốt cuộc phải khoáng đạt
nhiều thế nào mới không để buồn vui cản trở? Lại phải cần thông minh bao
nhiêu mới có thể lãng quên tình cảm? Cô làm không được, thế nhưng anh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.