ÁNH TRĂNG KHÔNG HIỂU LÒNG TÔI - Trang 309

không gạt được ân tình Diệp gia đối với cô ư? Diệp gia giúp cô học, cho cô
một lối thoát nhưng những năm qua chẳng phải cô cũng đã lao tâm bán
mạng vì họ? Tính cách cả nhà họ vốn không thể thích nghi được trong
thương trường khốc liệt này, nếu sớm muộn cũng không giữ được, chi bằng
giao nó cho cô, dù rằng có một ngày Giang Nguyên đổi chủ, cô cũng tuyệt
đối không bạc đãi bất kỳ ai nhà họ Diệp, trừ Diệp Bỉnh Văn.

Cuối cùng cô ngả người xuống ghế, tay đặt trên ống nghe điện thoại,

mới biết trên đó đẫm mồ hôi lạnh. Nhấc điện thoại lên đi, nhấc điện thoại
lên, chỉ cần nói với Diệp Bỉnh Văn một chữ “được”, tất cả sẽ được thay đổi.
Cô phải có được, cũng có thể có được! Dã tâm và dục vọng của cô giống
như chúa tể những chiếc nhẫn trước khi rơi vào ngọn hóa sơn ngày tận thế,
giống như hồn ma bị nhốt trong bình Solomon hàng ngàn năm đang cám
dỗ, ham muốn được thoát ra ngoài.

Thế nhưng, điều gì đó khiến cô chần chừ? Sức mạnh yếu ớt và xa vời đó

lại có thể khiến bàn tay vốn nhanh nhẹn và quyết đoán bỗng không thể
nhấc điện thoại lên? Vật đổi sao dời, ký ức vẫn ở lại, dưới ánh trăng miền
sơn cước mãi mãi sáng trong như thưở nào, người ấy với dáng vẻ cúi đầu,
mỉm cười, quay người đi cùng hình bóng ánh trăng vụn vỡ và nhợt nhạt đã
nằm lại trong một góc sâu thẳm trái tim cô, đã lặng lẽ làm nguội lạnh sự
tham lam của cô. Cô không thể vứt bỏ ký ức trong một ngày, cô vẫn quyến
luyến tình cũ.

Nhưng mà, Hướng Viễn, Hướng Viễn, tình cảm không đáng tin cậy,

những lời hứa hẹn ấy, có người quay đi là quên mất, tại sao mày cứ đứng
mãi ở chốn xưa? Cô nắm chặt ống nghe, ngón tay trắng bệch. Điện thoại
bỗng đổ chuông khiến Hướng Viễn toàn thân rung động.

Cô khẽ nhấc lên, thì ra là Diệp Bỉnh Lâm, ông nói: “Hướng Viễn à, hôm

nay tan sở đến bệnh viện một chuyến nhé, lâu quá không trò chuyện rồi”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.