ÁNH TRĂNG KHÔNG HIỂU LÒNG TÔI - Trang 313

“Khiên Trạch, đừng nói vậy, dù sao chú cùng là trưởng bối của con.”

Diệp Bỉnh Lâm ho vài tiếng, nói tiếp: “Hướng Viễn, thực ra điều chú muốn
biết nhất là cháu nghĩ thế nào?”

Hướng Viễn lặng thinh một lúc, trong lòng suy tính rất nhanh. Lúc này

mà chú Diệp tìm đến cô và Khiên Trạch để nói chuyện này, chẳng lẽ chỉ là
trùng hợp?

Cô do dự hồi lâu mới nói: “Nhìn từ cục diện công ty hiện giờ thì lợi

nhuận của vật liệu xây dựng quá mỏng, giá thầu thì thấp, những gói thầu
nhận được tuy nhiều hơn nhưng với tính cạnh tranh khốc liệt của thương
trường thì cứ thế mãi cũng chẳng phải kế sách lâu dài. Đương nhiên, vật
liệu xây dựng là khởi đầu của Giang Nguyên nên không thể đánh mất nó,
nhưng cháu thấy cũng nên thứ phát triển theo lối khác. Đề án của chú Tiểu
Diệp nếu nhìn nhận từ điểm này thì cũng có lý”.

Đôi lông mày của Diệp Khiên Trạch nhăn lại, anh liếc nhìn Hướng Viễn

với vẻ trách móc thân thuộc giữa bạn bè với nhau, trách cô lại ủng hộ Diệp
Bỉnh Văn.

Hướng Viễn không nhìn anh. Diệp Bỉnh Lâm tỏ vẻ suy nghĩ lung lắm:

“Thế thì, Hướng Viễn, cháu tán đồng việc Quảng Lợi khai thác khu nghỉ
mát suối nước nóng à?”.

“Kế hoạch thì ổn, song thao tác phải thận trọng. Dù gì Quảng Lợi vẫn là

con của Giang Nguyên, những nguy cơ và lợi ích khi đầu tư cuối cùng đều
phụ thuộc vào các cổ đông. Nếu thật sự định bắt tay vào làm việc này thì
tìm người phụ trách giỏi là quan trọng nhất.”

Diệp Bỉnh Lâm gật đầu: “Cháu nói đúng nhưng thái độ làm việc của

Bỉnh Văn khiến chú cứ cảm thấy như thiếu chút lửa. Bình thường gây
chuyện cũng mặc kệ, song lần này, đầu tư vốn ban đầu đã là hai mươi triệu
tệ, số đổ vào tiếp theo chắc như động không đáy. Những chuyện như thế

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.