ÁNH TRĂNG KHÔNG HIỂU LÒNG TÔI - Trang 34

Lão Hồ cũng cười theo một hồi, nhưng rồi thu lại nụ cười rất nhanh

chóng, nghiêm chỉnh đáp: “Có điều, nói đi nói lại thì, đã nói mây trời dễ
tan, không có chữ “mây” này, thì chỉ còn lại một “người” cô độc. Phú quý
tuy tốt, nhưng chỉ sợ những người thân thích trong cuộc đời cô không còn
nữa, thì cuối cùng cũng chỉ đơn độc một mình thôi.”

Nụ cười của Hướng Viễn thoáng chốc cứng lại trên mặt, nhưng rồi cô

lại lắc đầu cười trách: “Đừng giở chiêu này ra dọa tôi, có phải lại muốn bán
cái thứ thuốc chết tiệt gì đó của ông không?”

Lão Hồ cười gian xảo, rút từ trong túi ra một đống những thứ linh tinh.

Hướng Viễn nhìn theo, đều là những mặt dây chuyền có dây đeo màu đỏ,
có quan âm, phật tổ, và cả kỳ lân.

“Đeo một chiếc bùa hộ thân vào thì có thể tai qua nạn khỏi…”

Lão Hồ chưa nói dứt, Hướng Viễn đã cười lạnh móc từ trong bao ra một

đống những mặt dây chuyền lấp lánh chói mắt nhiều hơn cả lão, “Nói xem,
những thứ của ông có phải lấy sỉ từ nhà họ Trần trong thị trấn không, lớn
thì một tệ rưỡi, nhỏ thì tám hào? Ở đây tôi cũng còn một đống chưa bán
được hết, nếu ông cần có thể để rẻ lại, màu sắc cũng còn đẹp chán so với
đống đồ thứ cấp của ông.”

Lão Hồ cười khì đón lấy mọi thứ trong tay Hướng Viễn nhìn chăm chú,

màu sắc quả nhiên đẹp hơn của ông nhiều. Ông lập tức biết ý chuyển đề tài
ngay, lôi một mặt quan âm giả ngọc bích trong đó ra, nói: “Cái này làm
cũng tốt lắm, có thể phịa là đồ thật. Chỉ tiếc là tượng quan âm này phía sau
cổ có một vết nứt, quan âm đứt cổ, điềm xấu vô cùng, dù đẹp đến đâu cũng
vô dụng thôi.”

Sắc mặt Hướng Viễn thoáng chốc thay đổi, cô cướp lấy những thứ đó lại

từ trong tay lão Hồ, “Cái ông già này còn nói linh tinh, bị khách người ta
nghe được thì cẩn thận tôi không để ông sống yên ổn trong thôn này đâu.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.