không xấu xí, vóc dáng mảnh mai, mày mắt thanh tú, khóe môi bẩm sinh đã
hơi cong lên, lúc nào cũng như đang cười. Chỉ có điều sắc mặt trắng bệch,
mỏng như tờ giấy, có thể thấy lờ mờ mạch máu dưới lớp da trắng xanh đó.
Nhìn cô gái này, Hướng Viễn bỗng nghĩ đến những mảnh vỡ bằng sứ được
người dân vớt dưới đầm lên, trong sáng vì được nước tẩy sạch, trắng một
cách mong manh, mềm yếu, và vụn vỡ…
Hướng Viễn tiếp tục đùa: “Ai khiến tôi không có những thứ đó thì tôi sẽ
làm cho anh ta không thể sống yên ổn. Nếu tôi là cô gái trong truyền thuyết
kia, tôi thà giết chết gã đàn ông đó chứ cũng không ngu ngốc đến mức biến
thành một gốc cây”.
Cô gái chau mày bảo: “Nhưng giết người mà mình yêu thương đâu dễ
dàng như thế? Nếu giết anh ta thì giết mình còn dễ hơn nhiều”.
Câu nói đó khiến Hướng Viễn cười phá lên, cô gái kia thấy Hướng Viễn
cười cũng nghiêng ngả cười theo. Một lúc sau cô gái nói: “Ban nãy chị nói
chị tên Hướng Viễn phải không? Hướng Viễn, chị thú vị thật, vừa đến đây
đã gặp được chị, hay quá. Tôi là Diệp Linh, đến từ thành phố G”.
Trên gương mặt Hướng Viễn là nụ cười thân thiện nhất, nói chung cô
thân thiện với tất cả những người mang lợi ích đến cho cô.
Cô gái tên Diệp Linh kia nhìn thấy đống mặt dây chuyền lớn nhỏ mà
Hướng Viễn vẫn chưa kịp cất vào, tò mò lật giở ra xem.
“Thích không? Thích cái nào thì tôi để rẻ cho”, Hướng Viễn thấy lại có
cơ hội kiếm tiền thì hưng phấn hẳn lên. “Đây đều là bùa hộ thân. Linh
nghiệm lắm, đeo trên người không những có thể trừ tà mà còn được như ý
nguyện”.
“Thật à?” Diệp Linh lựa chọn vẻ rất hứng khởi, cuối cùng cô cầm một
mặt dây chuyền Quan Âm lên: “Cái này đẹp quá, bao tiền thế?”.